Cố Viện sực tỉnh, "Đi chứ, sao lại không đi. Chờ ta nói chuyện với nãi nãi ngươi một lát rồi đi." Nhìn ra được là nương mình lo lắng vì chuyện nàng bị thương, nàng sợ nếu không nói với nương thì nương sẽ sốt ruột.
Cố lão thái thực sự lo lắng cho Cố Viện, "Bên ngoài trời tối rồi, con còn chưa khỏi hẳn thì đừng đi. Nếu con muốn ăn ve sầu, để Nam Phong đi bắt là được."
Cháu trai làm việc cho tiểu cô là chuyện đương nhiên, huống chi họ còn ăn đồ ngon của tiểu cô, càng phải làm việc.
Cố Viện vươn tay nũng nịu ôm cánh tay lão thái thái, "Nương, con không đi xa đâu, chỉ đi dạo quanh đây thôi. Người quên rồi à, người không phải phạt nhị tẩu đi bắt ve sầu sao, con vừa lúc đi giám sát, kẻo nhị tẩu lại lười biếng."
Sợ lão thái thái không đồng ý, nàng còn lôi Tiền thị ra. Theo hiểu biết của nàng về Tiền thị, nếu lão thái thái không nói, nàng ta chắc chắn sẽ không đi.
Lão thái thái không chịu nổi sự nũng nịu của con gái, bà nói: "Đừng lắc lư, cẩn thận ngã gãy xương. Đi được, nhưng nhất định phải đi theo sát Nam Phong, Vũ Xuân. Con gọi hai đứa nó vào đây, ta dặn dò vài câu."
Lão thái thái vẫn không yên tâm, dặn dò Cố Nam Phong và Cố Vũ Xuân cẩn thận, cứ như hai người họ là người lớn, còn Cố Viện là đứa trẻ cần được bảo vệ, khiến Cố Viện rất xấu hổ.
Vì Cố Viện đi theo, lão thái thái còn chu đáo đưa cho nàng một cái bình nhỏ để đựng ve sầu.
Ra khỏi cửa nhà, Cố Viện có chút mơ hồ, "Nam Phong, chúng ta đi đâu vậy?" Nàng chỉ biết trong rừng có, trước sau nhà Cố gia cũng có cây, nhưng tứ phía tối mịt, Cố Viện hoàn toàn hoảng loạn.
Giọng của Cố Vũ Xuân vang lên từ phía sau, "Tiểu cô, đi theo ta là được."
Hôm nay ra ngoài muộn, trời đã tối, không nhìn thấy gì cả. Lúc nãy nàng đi vào bếp mượn nương cái đuốc, có lửa soi sáng, nàng nghĩ hôm nay nhất định sẽ bắt được nhiều.
Cố Vũ Xuân cười khúc khích, "Tên tuổi của tiểu cô vẫn là tốt nhất. Vừa rồi ta nói với nương muốn đi bắt ve sầu, mượn cái đuốc, nương còn mắng ta là phá của. ta nói tiểu cô cũng đi, nương muội liền đưa cho hai cái gậy, còn hỏi ta có đủ hay không."
Trong thôn, củi lửa đều là vật quý giá, Cố Tam tẩu đương nhiên sẽ không để con gái đi dẫm nát. Nhưng cô em chồng là ngoại lệ, nếu không phải vừa rồi nànng nhìn thấy Cố Viện đi vào bếp lấy bình, biết Cố Vũ Xuân không nói dối, nàng tuyệt đối sẽ không cho.
Cố Nam Phong đi bên cạnh Cố Viện, hắn thề non hẹn biển: "Tiểu cô, lúc này trong rừng chắc chắn không có ai, đêm nay rừng cây thôn Cố gia là thiên đường của chúng ta, xem ta bắt cho tiểu cô một chén lớn, cho tiểu cô ăn no nê."
Mặc dù hắn không hiểu vì sao có gà rừng mà tiểu cô vẫn nhớ mãi không quên về ve sầu, nhưng không sao cả, chỉ cần tiểu cô thích, hắn nhất định phải thỏa mãn.
Trong thôn, những người đi bắt ve sầu thường đều là lúc trời tối sầm nhưng chưa hẳn đã tối hẳn, đợi trời tối mịt thì không nhìn thấy gì nữa. Sẽ không có ai giống như Cố Viện, vì một miếng thịt mà lãng phí đốt đuốc. Theo họ, đốt đuốc để bắt ve sầu là quá lãng phí.
Ba người họ nhanh chóng đi đến khu rừng phía sau nhà, nói là rừng cây có hơi khoa trương, chỉ là thưa thớt trồng hai ba hàng cây nhỏ. Khu rừng này vừa vặn cho ba người họ.
[Đinh, phát hiện ve sầu tự nhiên không ô nhiễm, 40 tiền đồng một cân, có bán hay không?]
Ve sầu không thuộc về hệ thực vật, "bàn tay vàng" của Cố Viện không thể cải tạo nó, vì vậy giá vẫn là 40 đồng một cân.
Cố Viện thầm bấm nút không. Vừa rồi nàng mới phát hiện ra một điều, bán cái gì bán.
Hôm nay bán mười mấy cân rau dại, kiếm được hơn 300 tiền đồng, Cố Viện đã chán ngấy hai ba đồng tiền này rồi.
Ve sầu có rất nhiều protein và giá trị dược liệu, nàng dự định cải thiện bữa ăn cho nhà họ Cố.
Trước đây, Cố gia bắt được ve sầu đều là luộc chín hoặc hấp trực tiếp, không có gia vị đương nhiên không thể ăn được. Nàng tin rằng chỉ cần họ ăn một lần ve sầu chiên giòn thì tuyệt đối sẽ không quên được.