Dưới tác dụng của quả mà vợ chồng nhà báo cho, bản thân U Lam trực tiếp thay đổi, trên đầu nàng bỗng chốc mọc thêm hai chồi lá nhỏ. Linh lực tẩm bổ cơ thể vì quá dư thừa, chỉ còn cách phát triển thêm để tiêu hóa.
Cùng lúc đó, tảng thịt mà báo tuyết mong chờ cũng vừa chín tới, nó vội vàng đỡ lấy, thổi thổi vài lần rồi mới bắt đầu ăn. Chứng kiến báo tuyết vui vẻ gặm miếng thịt, con báo đực bên cạnh mừng rỡ hỏi Tiểu Tầm cách làm, sau đó liền bày tỏ ý định muốn được thử nướng thịt.
Có lẽ do hình thể to lớn, tay chân vụng về, miếng thịt mới nướng xong của báo hoa bị cháy khét, hơi có vị đắng nhè nhẹ. Tuy vậy, vẫn rất được lũ báo con đón nhận, chúng tranh nhau ngậm đầy miệng, sợ chậm một c sẽ không còn phần nữa.
Một lúc lâu sau, cả gia đình nhà báo ăn xong, U Lam cũng hoàn thành việc hấp thụ của mình. Báo tuyết ưu nhã lau miệng, bắt đầu kể chuyện:
- Ta tên là Phi Tuyết, tướng công là Mãnh Đồ, chúng ta vừa di cư từ khu rừng rậm kế bên đến đây. Gặp hang động chứa quả quả này liền quyết định ở lại lâu dài. Nơi ở mới rất tốt, cả gia đình chúng ta không khi nào bị đói, còn có quả quả để ăn, việc tu hành thuận lợi, tướng công chỉ cần thời gian ngắn nữa thôi liền có thể hóa hình.
- Vậy ngươi bị thương là do bảo vệ hang động này.
Tiểu Tầm trực tiếp hỏi ra nghi vấn, hắn biết báo tuyết có linh tính, sẽ không tùy tiện tấn công người khác.
- Đúng vậy, họ muốn cướp quả quả, còn muốn bắt con của chúng ta mang đi, ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Ban đầu, tướng công chỉ muốn dọa họ bỏ chạy, không ngờ họ còn đánh chủ ý lên da lông chúng ta, định dùng một tấm lưới bắt gọn một lần, may mà chúng ta nhanh chân tẩu thoát.
- Phi Tuyết, bọn họ biết vị trí của hang động này không?
U Lam lo lắng đám người xấu tiếp tục tới, nàng và Tiểu Tầm không có giá trị vũ lực, sợ rằng không giúp được gì.
- Không biết, bọn họ chỉ đi loanh quanh theo bản đồ tìm kiếm, không đến được hang động. Tướng công và lũ nhỏ vừa lúc đi ngang qua, nghe được bọn họ nói chuyện, liền biết họ đang muốn lấy quả quả. Ta lo lắng tướng công và lũ trẻ về muộn nên đã đi tìm bốn người họ, không đến kịp, e là lũ trẻ đã bị bắt vào lưới. Bọn họ không bắt được lũ trẻ, tức giận ném cầu lửa về phía ta, chúng ta bị thương liền phải trở về.
Báo tuyết vừa tức giận vừa đau đớn nói.
- Vậy là bọn họ vẫn còn ở đây. Nếu họ tìm đến chỗ này, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn.
Tiểu Tầm nói bằng giọng đầy nỗi lo âu, thương thế của Phi Tuyết chưa lành, chỉ có mình Mãnh Đồ, khó mà bảo vệ tất cả chu toàn.
Khi cả hai người lâm vào trầm mặc thì báo đực đáp:
- Bọn... họ rời đi rồi...ta không... cảm nhận được... hơi thở... của họ... nữa.
U Lam và sóc đỏ thở phào nhẹ nhõm, tạm thời không phải lo nghĩ đám người xấu đột nhiên kéo đến. Cần phải che dấu tốt vị trí hang động và nhanh chóng trị thương cho Phi Tuyết, phòng trường hợp bất trắc.
- Những người đó luôn miệng nói phải tìm ra quả ô du, còn mang theo nhiều thứ rất lợi hại, bọn ta nhất thời không phải đối thủ của họ.
Nghe Phi Tuyết nói vậy, U Lam trầm tư một hồi, nhịn đau ngắt xuống nhành lá dài nhất của mình đưa cho Tiểu Tầm:
- Nấu nước lá này cùng quả ô du, cho Phi Tuyết dùng đi.
Báo tuyết tròn mắt ngạc nhiên, nhìn vết cắt còn đang rỉ nước của nàng, bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn:
- Xin lỗi, trước đây đã ép buộc hai người, hay là ta bảo tướng công lấy thêm cho ngươi ít quả nhé.
- Không cần đâu, sẽ sớm lành lại thôi, khi nãy ăn quả ô du, ta đã mọc thêm vài chồi lá rồi, ngươi và Mãnh Đồ đã cho ta rất nhiều quả, bọn ta sẽ không nhận thêm nữa.
Báo tuyết vẫy đuôi không nói gì, nó cũng mong bản thân sớm lành lặn. Mỗi lần soi gương dưới nước, trông thấy lớp da đang bong tróc, nó đều tự khóc trong lòng hồi lâu, sợ rằng chính mình xấu xí sẽ bị các con và tướng công ghét bỏ.
Nguyên liệu chuẩn bị đã có đủ, chỉ thiếu thứ để sắc thuốc. U Lam miêu tả vật này với Mãnh Đồ, hắn gãi tai hồi lâu rồi chợt nhớ ra, hình như trong rừng có loại quả không sợ lửa, lại rỗng ruột, có thể làm ấm nấu thuốc, cách nơi này hơi xa một chút.
Do đã có đủ tin tưởng, lần này Mãnh Đồ đi một mình ra ngoài. Tiểu Tầm tranh thủ thời gian lục lại giỏ nấm, đem tất cả ra phơi khô dưới nắng, số thịt ăn không hết thì đem đi ướp muối, rải đều trên phiến lá to trước cửa động.
Nhìn qua một loạt hành động khác lạ của sóc đỏ, báo tuyết đầy tò mò:
- Ngươi đang làm gì vậy?
- Ta phơi khô, ướp muối dự trữ thức ăn thừa. Hôm sau sẽ dùng lại.
- Còn có chuyện này ư? Đồ ăn thừa còn có thể để lại à? Bao lâu nay đồ không ăn hết đều bị chúng ta vứt bỏ, để lại lâu sẽ bị hỏng, còn bốc mùi khó ngửi.
- Nếu ngươi không chê thịt khô dai cứng, khó ăn, thì có thể dùng cách này. Khi nào trời đổ tuyết, có thể chôn đồ ăn vào đó, vừa không bị hư lại vẫn giữ được hương vị tươi ngon.
Phi Tuyết nói chuyện với Tiểu Tầm xong gật gù, tỏ ý đã hiểu. Nó cùng Mãnh Đồ cũng nên trữ thêm thịt khô cho mùa thức ăn khan hiếm, như vậy, cả nhà sẽ không bị đói, tướng công cũng không cần nhường đồ ăn cho nó nữa.