Con báo hoa xòe vuốt, nhìn sinh vật dưới chân. Cú tát quá mạnh khiến Tiểu Tầm lâm vào hôn mê, nó lật qua cơ thể sóc đỏ vài lần rồi há miệng, ngoạm cả cỏ và sóc quay về bụi rậm khi nãy vừa ẩn nấp.
Chứng kiến cả quá trình ấy, U Lam thầm cảm thấy may mắn, con báo không nuốt chửng sóc đỏ vào bụng. Hiện tại, nằm trong ngực Tiểu Tầm, cả nàng và hắn bị tha đi trên con đường ngoằn nghoèo, trải qua mấy hồi vòng vo, cuối cùng, con báo nhả họ ra trước cửa một hang động hẹp, treo trên vách núi đá.
U Lam quan sát địa hình xung quanh, muốn leo ra khỏi đây là điều không hề dễ dàng, còn có báo hoa canh giữ, rất khó tìm được cơ hội trốn thoát.
Con báo kêu lên vài tiếng ồ ồ, ánh mắt hướng về hang động. Một lát sau, từ cửa hang ló ra 3 cái đầu tròn trịa, những con báo nho nhỏ xuất hiện, vây quanh cơ thể Tiểu Tầm.
" Có lẽ báo hoa coi bọn họ là thức ăn cho con nó chăng? " - U Lam nghĩ thầm trong đầu, rất nhanh sau đó, nàng liền bác bỏ suy nghĩ này. Một loài có sức mạnh kinh khủng và dai sức như báo hoa có thể trực tiếp bắt vài con trâu rừng hoặc hươu thỏ gì đó làm thức ăn. Sống ở nơi nhiều con mồi như vậy, chúng tuyệt đối sẽ không thèm muốn miếng thịt sóc nhỏ bé này!
Suy nghĩ vừa động, U Lam tập chung lắng tai nghe ngóng, từ trong hang động truyền đến tiếng động sàn sạt, con báo hoa mai sốt ruột vô cùng, vội vàng chạy vào trong hang. Dưới sự giúp đỡ của nó, một con báo khác thân mình trắng như tuyết, khắp người lở loét, hình như còn có dấu hiệu thối rữa, dần tiến đến. Rõ ràng hai con báo trước mặt là một cặp vợ chồng.
Báo hoa lay lay người Tiểu Tầm vài lần, hắn liền tỉnh dậy. Nhìn sự xuất hiện của gia đình nhà báo, thoáng chốc sóc đỏ đã hiểu ra vấn đề. Sau vài lần nhìn trộm, Tiểu Tầm bạo dạn đi đến mở miệng hỏi:
- Con báo tuyết kia bị trúng hỏa độc phải không?
Báo hoa mai phát ra tiếng ồ ồ trong cổ họng lúc lâu, lát sau mới nhả ra từng chữ một:
- Đúng... vậy. Nương tử bị... con người đuổi gϊếŧ, sau đó... trúng một... quả cầu lửa lớn, liền thành ra như này.
- Tại sao ngươi lùa đuổi ta? ta cũng không biết y thuật, không thể cứu giúp nương tử của ngươi. Ngươi không nói một lời đã tiến hành bắt ép, ta còn tưởng ngươi muốn ăn thịt ta.
Con báo hoa cúi gục đầu tỏ ý hối lỗi, báo tuyết bên cạnh liếʍ liếʍ mặt nó, sau đó quay sang nhìn Tiểu Tầm dịu dàng nói:
- Khả năng giao tiếp của tướng công không tốt cho lắm, có lẽ không muốn tốn thời gian nên mới bắt người về đây. Ta cảm nhận được trên người các hạ khí tức thảo dược hệ băng, có hi vọng trị vết thương trên người bây giờ, mong các hạ giúp đỡ.
Nghe xong lời này, Tiểu Tầm trầm mặc vài giây. Ý đồ của cặp báo này hiển nhiên là cỏ u lam trong ngực hắn. U Lam hé vài nhành lá ra ngoài:
- Ý ngươi là sẽ ăn ta?
- Phải.. thương thế của ... nương tử... quá nặng, không thể đợi.. thêm được... nữa!
Báo hoa đưa ánh mắt đe dọa nhìn về phía Tiểu Tầm. Sóc đỏ tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn như cũ bảo vệ nàng bên người:
- Không được, ta chỉ có mình nàng là bạn.
- Ngươi không có quyền từ chối.
Báo tuyết nhẹ nhàng mỉm cười nhìn con sóc nhỏ bé trước mặt. Cho dù nàng ta bị thương thì sóc đỏ cũng không phải mối nguy hại gì lớn.
Giằng co như vậy cũng không phải là cách, trước khi con báo hoa nổi điên trực tiếp cướp đoạt, U Lam bình tĩnh bàn điều kiện:
- Với thương thế hiện tại của ngươi, trực tiếp ăn ta chỉ giải quyết được nội thương bên trong. Lớp da xinh đẹp kia sẽ vẫn tiếp tục bong tróc, ngươi không muốn trở thành con báo xấu xí chứ?
Vừa nghe đến việc trụi hết lông, báo tuyết như mèo dẫm phải đuôi, hình tượng dịu dàng mà nó gây dựng bấy lâu bỗng chốc sụp đổ:
- Không được, ta không muốn trở thành con báo xấu xí!
- Hiện tại ngươi chính là con báo xấu xí.
U Lam tiếp tục đả kích nó, trong khi con báo trước mặt liên tục gào rú, giãy dụa:
- Không phải, ta là báo tuyết xinh đẹp nhất, ngươi mới là báo tuyết xấu xí!
Nói xong, nó còn quay sang nhìn báo hoa bên cạnh như để củng cố thêm niềm tin:
- Phải... phải nương... tử là báo tuyết xinh đẹp nhất.
Nghe chồng nói vậy, báo tuyết hất hàm nhìn U Lam:
- Nghe rõ chưa, ta chính là báo tuyết xinh đẹp nhất.
- Không giải được độc thì ngươi vĩnh viễn là con báo trụi lông, xấu xí!
Báo tuyết như phải chịu tổn thương cực lớn, ngửa mặt lên trời khóc rống:
-Ô..ô..ô.. ta không muốn rụng hết lông đâu, nếu lông trên người không còn, ta cũng không thiết sống nữa, ô..ô..ô!
Thấy vợ mình đau khổ như vậy, con báo hoa bên cạnh rối rít liếʍ nước mắt của nó:
- Nương tử đừng... khóc, đừng khóc...cho dù không còn... lông, nàng vẫn...rất xinh... đẹp.
Dưới sự dỗ dành của chồng, con mèo lớn trước mặt nhanh chóng ngừng tiếng nức nở, quay sang hỏi U Lam:
- Ngươi có cách trị hoàn toàn thương thế của ta không?
- Cách tất nhiên là có, chỉ là thời gian hơi lâu một chút.
- Chỉ cần bảo dưỡng được lớp da lông này, bao lâu cũng được, sau khi xong việc, ta sẽ bảo tướng công thả cho các ngươi đi.
- Được, ta đáp ứng ngươi.
U Lam sảng khoái đồng ý với báo tuyết, bản thân nàng không chắc mình có thể trị khỏi thương thế của nó hay không. Trước mắt chỉ có một con đường sống, để cứu mạng hai người họ, đây là cách bảo toàn tính mạng tốt nhất mà nàng có thể nghĩ ra.