"Các ngươi nói xem chủ quân đang yên lành sao lại về thôn rồi? Một đám chỉ biết lấy tiền của gia đình tiêu xài, nhưng lại không trông chừng nổi một người. Hôm nay giao phó rõ ràng, nếu không thì kéo các ngươi ra đánh roi rồi đem bán đi!"
Đám hạ nhân rụt cổ lại, muốn trả lời nhưng lại khó xử liếc nhìn Kiều Hạc Chi.
"Ta hỏi các ngươi, nhìn nó làm gì!"
Lúc này đám hạ nhân mới lí nhí nói: "Chủ quân... chủ quân về thôn Phương Trớ để thăm biểu cô nương rồi, không cho chúng con theo."
Đôi mắt của Kiều Hạc Chi tối sầm lại, không nói lời nào mà chỉ đắp chăn cho Phương Du. Người phụ nhân đột nhiên giật mạnh tay cậu ra: "Ở đây giả vờ làm gì! Ngay cả phu quân mình cũng không trông nổi, nếu có chuyện gì xảy ra với Du Nhi thì ngươi phải ở vậy thờ chồng. Tất cả là tại ngươi! Nếu biểu muội của Du Nhi sớm vào cửa thì liệu có xảy ra chuyện này không?"
Kiều Hạc Chi nắm chặt vạt áo: "Mẹ, ba tháng sau hôn lễ mới có thể nạp thϊếp, mà con với phu quân thành hôn chưa được một tháng. Sao con có thể đồng ý được?"
"Ngươi xuất thân từ nhà buôn mà lại biết giữ quy củ của nhà quyền thế như vậy, người ta biết nhà mẹ đẻ ngươi làm thương gia, không biết còn tưởng ngươi là công tử quan gia, bày trò cho ai xem?"
Kiều Hạc Chi cúi mắt xuống, làm gì cũng sai. Tự biết không phải lúc tranh luận trước giường của Phương Du, sống chết chưa rõ, cậu khép miệng lại.
Nhưng lúc này cũng không phải là lúc lo lắng về những điều này. Cậu còn không biết Phương Du có gặp chuyện gì hay không, nếu người thật sự không còn... cậu không dám nghĩ tới...
"Đại phu tới rồi!"
May mà tiếng hạ nhân thông báo làm dịu bầu không khí trong phòng. Kiều Hạc Chi đứng dậy với đôi mắt đẫm lệ, mọi người nhường chỗ cho đại phu xem bệnh, mỗi người đều mang tâm trạng khác nhau mà chờ đợi đại phu chẩn đoán.
...
Phương Du cảm thấy xung quanh rất ồn ào. Anh thức khuya hoàn thành luận văn tiến sĩ, khi ngủ cũng đã là ba bốn giờ sáng, người đã mệt mỏi cực độ. Anh nghĩ chắc hẳn mình đang mơ, nếu không tại sao trong phòng ngủ lại có tiếng cãi vã chua ngoa như vậy. Một lúc sau, cuối cùng âm thanh cũng dừng lại, nhưng phía sau đầu bỗng nhiên đau nhói như có kim châm vào da thịt.
Dù cơn buồn ngủ rất nặng, anh vẫn mở mắt ra trong cơn đau đớn. Bỗng chốc trước mắt là một phòng đầy những người đàn ông và phụ nữ mặc trường bào áo dày, một lúc anh không phân biệt được mình đang tỉnh hay vẫn trong mơ.
Cho đến khi một phụ nữ trung niên lao tới bên giường, gào lên một tiếng rất chân thật: "Con của ta!"
"Phu quân, cảm thấy cơ thể có chỗ nào không ổn không?"
Phương Du cau mày liếc nhìn người phụ nữ đang cúi mình trước mặt, rồi lại nhìn sang người đàn ông nhỏ nhắn đứng sau lưng bà ta, tóc đen mắt sáng, là một thiếu niên rất có khí chất và được nuôi dưỡng tốt.
Nhưng dù thiếu niên kia có đẹp mắt đến đâu, anh cũng không có tâm trạng để ý đến vẻ ngoài của ai cả. Một tiếng "con" và "phu quân" đã làm đầu anh ong ong.
Anh luôn cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, giống hệt nội dung trong cuốn tiểu thuyết khoa cử mà anh đã tịch thu từ cháu gái nhỏ của mình.
…
Năm Hòa Lịch thứ tư, Bình Dương đế ban chiếu lệnh khuyến khích phát triển nông mục, đồng thời hạn chế hoạt động thương nghiệp...
Thương nhân không được mặc lụa là, không được mua đất đai, cũng không được cưỡi xe ngựa sang trọng vào chợ, con cái của thương nhân lại càng không được tham gia khoa cử để làm quan...
Dưới tầng lớp sĩ, nông, công, thương, địa vị của người đọc sách và nông dân được nâng cao, trong khi thương nhân lại một lần nữa bị hạ thấp nhanh chóng.
Để củng cố địa vị xã hội, thương gia khắp nơi tìm kiếm người đọc sách nghèo khó để kết thân, hai bên đều mưu cầu lợi ích, hiện tượng này dần trở nên phổ biến trong dân gian.