Chương 2: Ngươi Là Đồ Kế Mẫu Độc Ác, Mau Buông Tiểu Gia Ra!

Vào giờ lành khắc tốt, Hàn Lâm phủ của Thịnh gia long trọng tổ chức lễ xuất giá.

Thịnh Mịch Mịch ngồi trong kiệu hoa, trong lòng bàn tay không ngừng toát mồ hôi, Hàn Lâm phủ đơn phương quyết định để nàng thay tỷ tỷ xuất giá, không biết bên Sùng Nhân hầu gia, người ta có vui lòng hay không?

Tiểu Quả Tử theo sát bên cạnh kiệu hoa, mặt mũi ngơ ngác.

Rõ ràng là hôn sự của Đại tiểu thư, cớ sao đột nhiên lại để Nhị tiểu thư thay thế?

Dọc đường, cảnh tượng tưng bừng náo nhiệt, tiếng trống chiêng vang vọng khắp nơi.

Rất nhanh, kiệu hoa của Thịnh Mịch Mịch đã đến trước cửa Sùng Nhân hầu phủ.

Kiệu dừng lại một lúc.

Dường như có ai đó đang quan sát nàng qua tấm rèm kiệu hoa?

Thịnh Mịch Mịch cứ nghĩ sự việc đổ bể, sẽ bị Hầu phủ từ chối mà phải quay về nhà, đúng lúc ấy, cổng Hầu phủ bất ngờ mở ra.

Tiếng kèn lại vang lên, kiệu hoa thuận lợi tiến vào cổng Hầu phủ.

Thịnh Mịch Mịch phấn chấn tinh thần.

Thành rồi!

Hầu phủ đã đồng ý việc thay tân nương.

Kiệu hoa đến trước chính đường làm lễ thành thân.

"Xin mời tân nhân hạ kiệu!" Lễ quan cao giọng hô lên.

Hai bà mối vui mừng mở rèm kiệu.

Ở triều Đại Dụ, khi tân nương thành thân, từ nhà mẹ đẻ đến lễ đường để bái đường tuyệt đối không được để chân chạm đất.

Ở Hàn Lâm phủ, Thịnh Mịch Mịch được đệ đệ cõng lên kiệu.

Tại Sùng Nhân hầu phủ, do tiểu Hầu gia vắng mặt mà Hầu phủ đã sắp xếp cho Ngũ gia, thuộc đại phòng Ninh gia làm lễ cõng tân nương vào lễ đường.

Ngũ gia tuổi còn trẻ, chưa thành thân nên mặt mày có phần e dè.

Dưới sự chỉ dẫn của các bà mối, Ngũ gia cõng tân nương, cúi đầu bước vào chính đường.

Khắp nơi là thân quyến cùng bằng hữu náo nhiệt đứng xem, không khí vui tươi tràn ngập.

Thịnh Mịch Mịch cảm thấy trong lòng càng thêm phấn khởi.

Dù thế nào đi nữa, chỉ cần hôm nay bái đường xong, nàng sẽ trở thành phu nhân của Hầu phủ.

Hề hề, bao nhiêu của hồi môn này sau cũng sẽ trở thành tài sản riêng của nàng.

Bất chợt, mí mắt nàng giật giật!

Không ổn rồi! Sắp có biến!

Ngay lập tức, nàng nghe thấy một chuỗi tiếng loảng xoảng thanh thoát.

Kế đó, mấy bà mối đi phía trước bất ngờ trượt chân ngã chổng vó!

"Ôi chao, ai lại rải đậu ở sân của chính đường thế này! Tân nương không thể để chân chạm đất được!"

"Ngũ gia, cẩn thận chút nào..."

Mắt thấy Ngũ gia cõng tân nương cũng giẫm phải đậu sắp không giữ được thăng bằng mà ngã xuống đất.

Điều khiến mọi người kinh ngạc đã xảy ra.

Tân nương nhẹ nhàng như yến, nhảy khỏi lưng Ngũ gia trước khi ngã.

Sau đó, nàng dẫm lên lưng mấy bà mối đã ngã, phóng vèo vèo nhảy thẳng vào lễ đường.

"Chao ôi! Tân nương thật lợi hại!"

"Chân không chạm đất, an ổn tiến vào lễ đường!"

"Được rồi, tiếp tục nghi thức thành thân!"

Thịnh Mịch Mịch cười lạnh, mấy chiêu trò nhỏ nhặt này, với bao năm nàng luyện Bát Đoạn Cẩm (*) đâu thể xem thường.

Bát Đoạn Cẩm: bài tập dưỡng sinh của Đạo gia nhằm luyện dưỡng thân thể.

Bên ngoài vườn hoa hiện ra hai cái đầu nhỏ.

Chính là một đôi long phượng song sinh, dung mạo ngọc ngà xinh đẹp vô cùng.

Cả hai đứa chừng sáu, bảy tuổi, mặc y phục lộng lẫy xa hoa, ngũ quan tinh xảo tựa tranh vẽ.

Hai tiểu quỷ ấy núp trong đám hoa, đầu tóc dính đầy cỏ lá và cánh hoa.

“Ca, nàng không ngã sao!?”

“Không sao, xem chiêu của ta đây, ta còn có hậu chiêu mà…”

Hai tiểu tử từ trong đám hoa chui ra, nhanh chóng theo vào chính đường.

Bên trong, nghi lễ vẫn tiếp tục.

Quản sự của Hầu phủ đưa cho Thịnh Mịch Mịch một miếng ngọc bội trắng muốt như mỡ dê.

“Đây là ngọc bội bản mệnh của tiểu Hầu gia…”

“Tốt lắm.” Thịnh Mịch Mịch cũng không kén chọn.

Cầm ngọc bội để thành thân vẫn còn hơn là bái đường với một con gà trống.

Vừa chuẩn bị nhận ngọc, nàng chợt cảm nhận được một cơn gió nhỏ cuộn lên lao thẳng về phía mình.

“Đồ nữ nhân xấu xa, trả lại ngọc bội cho ta!”

Chát!

Ngọc bội bị cơn lốc nhỏ đâm văng ra ngoài, rơi xuống đất vỡ tan tành.

Thịnh Mịch Mịch...

Từ lúc kiệu hoa vừa tiến vào chính đường, nàng đã liếc thấy thằng nhóc tinh quái này núp trong bụi hoa.

Đúng là chẳng làm nên chuyện gì tốt lành.

Nàng tức giận hất mạnh chiếc khăn đỏ trùm đầu của tân nương ra, nhanh tay tóm lấy thằng quỷ con ấy rồi quất mạnh vào mông nó.

“Cho ngươi dám rải đậu làm trò hại người, cho ngươi dám đập vỡ ngọc bội của phu quân ta này!”

Ban đầu thằng nhóc bị ngớ ra.

Nhưng sau đó, cơn đau từ mông truyền đến khiến nó dần tỉnh táo.

Nó giận dữ chửi rủa: “Ngươi là đồ nữ nhân điên, ngươi có biết tiểu gia ta là ai không? Ngươi dám đánh ta à?”

Thịnh Mịch Mịch càng tức giận: “Ngươi là ai thì ta cũng mặc kệ, tiểu quỷ, hôm nay nếu ta không đánh cho ngươi tét mông thì ta không mang họ Thịnh!”

Chặn đường tài lộ của người khác, chẳng khác nào gϊếŧ cha mẹ của họ.

Ngăn nàng tiến vào Sùng Nhân hầu phủ chính là ngăn cản con đường tiền tài của nàng!

“Ta là đích trưởng tôn của Sùng Nhân hầu phủ!” Thằng nhóc cơn lốc tự báo danh, e rằng Thịnh Mịch Mịch không biết đại nhân vật trước mắt.

Thịnh Mịch Mịch tức giận quát: “Ta còn là phu nhân được tiểu Hầu gia cưới hỏi đàng hoàng nữa kia!”

Tay vẫn không ngừng quất mông nó.

“Ôi da, ôi da! Ngươi là đồ kế mẫu độc ác, mau buông tiểu gia ra...”

“Không buông! Nhận lỗi thì ta buông!”

“Không nhận! Tiểu gia có chết cũng không nhận sai…”

Một lớn một nhỏ đánh nhau loạn cả lên ngay tại chỗ, chẳng ai nhường ai.

Mọi người chứng kiến cảnh này đều trợn mắt há mồm.

...

Lúc Sùng Nhân lão hầu gia và phu nhân đến nơi, chỉ thấy toàn bộ khách khứa đang xem chuyện vui, còn hai kẻ gây chuyện thì đánh nhau tơi bời chẳng ai chịu thua ai!

Tân nương tóc tai, trâm vòng rối tung cả lên, váy đỏ bị nàng quấn ngang eo, tay áo thì xắn lên hùng hổ đánh thằng nhóc tiểu quỷ.

Thằng nhóc chỉ cao đến thắt lưng nàng giống như một con bò con, mắt đỏ hoe, cắn môi giơ tay đáp trả.

Hai người đánh qua đánh lại rất quyết liệt.

Lão Hầu gia và phu nhân khẽ hắng giọng, cả hai lập tức buông tay.

Lão Hầu gia bước tới xem cháu trai có bị gì không.

Lão phu nhân thì lo lắng cho tân nương dũng mãnh, không hiểu sao càng nhìn càng thấy hài lòng.

Vốn dĩ việc thay tân nương đột ngột khiến hai phu thê đều có chút không vui, nhưng không ngờ Thịnh Mịch Mịch lại ngoài sức tưởng tượng thế này.

Cái gì mà con thứ hay con chính, cái gì mà hôn ước hay không hôn ước, đều không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là nàng rất hợp với gia đình họ!

Tốt lắm, cứ thế mà định rồi!

Lão phu nhân cười nói: “Con dâu ngoan, chúng ta cứ thành thân trước đã rồi hẵng đánh trẻ sau.”

Mọi người...

Thịnh Mịch Mịch nghe thế cảm thấy bất ngờ và xúc động: “Tạ ơn lão phu nhân.”

Nàng vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho hậu quả tồi tệ nhất khi không thể kiềm chế mà đánh thằng nhóc, nghĩ rằng có thể sẽ không giữ nổi chuyện hôn sự này.

Không ngờ, họa lại biến thành phúc?

Ninh Diệu Dương bàng hoàng: “Tổ mẫu, cháu và muội muội không muốn có kế mẫu, kế mẫu nào cũng xấu, không cho cháu ăn cơm, còn hành hạ cháu nữa! Hành hạ cháu thì không sao, nhưng nếu hành hạ muội muội, Ninh Diệu Dương này nhất quyết không tha!”

Phụt!

Mọi người không nhịn được mà bật cười.

Thằng nhóc tuy là bá vương nhưng lại rất thương muội muội của mình.

Lão Hầu gia liền ra lệnh cho người bịt miệng thằng cháu lại rồi bế nó ra ngoài.



Sau khi bái đường, Thịnh Mịch Mịch được gọi vào nội đường.

“Con ngoan, hôm nay Tấn Mặc không có ở đây, để con phải chịu thiệt thòi rồi!” Lão phu nhân ân cần nói.

“Con không thiệt thòi chút nào đâu, thưa phu nhân.”

“Đừng gọi phu nhân gì nữa, sau này cứ gọi chúng ta là cha, nương thôi! Con đã gả vào Hầu phủ của chúng ta thì chúng ta sẽ coi con như nữ nhi ruột mà đối đãi.”

“Vâng, thưa nương.”

Nói chuyện một hồi, lão phu nhân càng nhìn càng thấy Thịnh Mịch Mịch vừa mắt.

Bà ân cần nắm tay nàng nói: “Mịch Mịch, chúng ta không để tâm chuyện con thay tân nương, con đã vào Hầu phủ này, từ nay về sau con chính là chủ mẫu của phủ, Hầu phủ chỉ nhận con nên con cứ an tâm mà sống tốt.”

Trong lòng Thịnh Mịch Mịch chợt dâng lên niềm ấm áp.

Từ khi nàng xuyên không đến Thịnh gia, ít khi nào cảm nhận được sự ấm áp như thế này.

Lão Hầu gia và phu nhân quả thật có lòng với nàng.

“Tạ ơn cha nương đã lo lắng và đối đãi.”

Sau đó, lão Hầu gia và lão phu nhân bắt đầu dặn dò những việc chính sự.