"Cảm ơn Thanh Hàn". Thẩm Tiện cũng không nghĩ nhiều, tuy hệ thống nói vết thương của cô chỉ cần vài ngày là khỏi, nhưng bây giờ cô vẫn cảm thấy đau rát, bôi một chút thuốc cũng tốt.
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện, Thẩm Tiện cũng quay đầu nhìn Lâm Thanh Hàn, hai người nhìn nhau vài lần, Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện nằm ở đó không chịu cởϊ qυầи áo, không biết chị ta có ý gì.
Cuối cùng vẫn là Lâm Thanh Hàn không chịu được tình huống xấu hổ này, trước tiên nói: "Chị không cởϊ qυầи áo tôi bôi thuốc cho chị kiểu gì?".
Thẩm Tiện gật đầu, "À à, tôi biết rồi".
Nhưng mà sau lưng vẫn còn đau nhói, Thẩm Tiện từ giường bò lên đều tốn mất nửa ngày, chịu đựng vết thương nâng hai tay lên, cởi bỏ áo hoodie trên người, vết bầm do bị ống thép đánh lộ ra, một mảnh xanh xanh tím tím.
Lâm Thanh Hàn ban đầu còn có chút không muốn nhìn cơ thể của Thẩm Tiện, nhưng khi nhìn thấy vết thương chồng chất phía sau lưng cô, Lâm Thanh Hàn khựng lại, làn da của Thẩm Tiện vốn dĩ trắng nõn, hiện tại lại chằng chịt những vết bầm xanh tím, mà những vết thường này đáng lẽ Thẩm Tiện không cần chịu, tất cả đều là vì bảo vệ cô.
Lâm Thanh Hàn đi vài bước đến mép giường, ngồi xuống, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sau lưng Thẩm Tiện, Thẩm Tiện đau hít sâu một hơi, "Ưm".
"Đau lắm hả?". Lâm Thanh Hàn nhẹ giọng nói, nhẹ nhàng lấy khăn lông ấm giúp Thẩm Tiện xoa vết thương.
Thẩm Tiện đúng là rất đau, nhưng lại sợ Lâm Thanh Hàn lo lắng, cắn răng, tận lực dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Không đau, nhìn vết thương có vẻ dọa người nhưng thật ra không đau, qua mấy ngày liền không có việc gì". Nói xong, Thẩm Tiện sợ Lâm Thanh Hàn không tin, xoay người nhìn Lâm Thanh Hàn cười một chút.
Lâm Thanh Hàn hơi buồn bực, vết thương dù không ảnh hưởng đến xương cốt nhưng chỉ cần nhìn liền cảm thấy đau, sở dĩ Thẩm Tiện nói như vậy, đơn giản là muốn an ủi cô, nhưng chị ta nói như vậy, Lâm Thanh Hàn ngược lại càng cảm thấy khó chịu trong lòng, đặc biệt là nhìn đến phần thịt ngay phần eo, vừa rồi cô ra tay rất nặng, hiện tại chỗ đó đã hơi thâm xanh, duỗi tay khẽ vuốt eo Thẩm Tiện vài cái, mặt Lâm Thanh Hàn hơi đỏ lên.
Cô cố gắng khôi phục bình tĩnh một hồi lâu mới không khóc nức nở trước mặt Thẩm Tiện, vết thương sau lưng Thẩm Tiện có vài chỗ bị khóa áo ngực che lại, Lâm Thanh Hàn đưa tay đến chỗ khóa áo, nhẹ giọng hỏi: "Chỗ này bị vướng, tôi tháo khóa áo ra được không?".
Thẩm Tiện không để ý gật gật đầu: "Được". Dù sao mọi người đều là chị em tốt, không phải chỉ tháo một cái khóa áo ngực thôi sao? Có gì không được?
Lâm Thanh Hàn tận lực không suy nghĩ nhiều, duỗi tay gỡ khóa áo, mu bàn tay vô tình đυ.ng trúng làn da sau lưng Thẩm Tiện, chạm đến một mảnh ấm áp. Sau khi gỡ khóa áo, vết thương sau lưng Thẩm Tiện càng thêm rõ ràng hiện ra trước mắt cô.
Lâm Thanh Hàn dùng khăn lông ấm nhẹ nhàng lau lưng Thẩm Tiện, khăn lông ấm áp phủ lên lưng khiến Thẩm Tiện thoái mái buồn ngủ, mắt sắp mở không nổi.
Sau khi lau xong, Lâm Thanh Hàn đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, trát đều rượu thuốc lên cả hai tay, sau đó đặt tay lên vai Thẩm Tiện, nhẹ nhàng xoa nắn.
Lâm Thanh Hàn đã dùng lực rất nhẹ nhưng Thẩm Tiện vẫn bị đau đến tỉnh ngủ, cố kiềm nén không kêu ra tiếng, khi xoa rượu thuốc đến chỗ máu bầm sau lưng, Thẩm Tiện chỉ cảm thấy sau lưng càng đau đớn, cố nén đau đến mức đỏ bừng hai lỗ tai.
Lâm Thanh Hàn đương nhiên cũng nhìn ra Thẩm Tiện đang cố nén đau, cố gắng nhẹ tay hết mức có thể, xoa đều những chỗ có máu bầm, trong khi Lâm Thanh Hàn dùng rượu thuốc làm tan hết máu bầm sau lưng Thẩm Tiện, Thẩm Tiện đã đau đến đổ mồ hôi, từng giọt lăn tăn từ trán chảy xuống, ngay cả sau lưng cũng thấm ướt một lớp mồ hôi.
Lâm Thanh Hàn cố gắng nhanh tay hơn, trong không khí rất nhanh tràn ngập hương vị của rượu thuốc, đến khi Lâm Thanh Hàn xoa xong, Thẩm Tiện đã mềm nhũn cả người.
Lâm Thanh Hàn lại nhẹ nhàng sờ sờ nơi xanh tím ở eo Thẩm Tiện, hơi hối hận bản thân ra tay nặng như vậy, Thẩm Tiện hẳn là không cố ý nói câu đó, "Chỗ này còn đau không?".
Thẩm Tiện vốn là không có sức lực, nhưng eo của cô vẫn rất mẫn cảm, lúc Lâm Thanh Hàn đυ.ng đến, cơ thể không tự chủ co rúm lại một chút, lỗ tai dần nổi lên một tầng đỏ ừng, Thẩm Tiện chỉ cho là phản ứng tự nhiên của cơ thể, quay đầu nói với Lâm Thanh Hàn: "Không đau, em thì có bao nhiêu sức lực, chỉ ngứa một chút".
Lâm Thanh Hàn cũng không thể vuốt eo Thẩm Tiện mãi, rút tay lại, dịu dàng hỏi: "Có thể ngồi dậy sao? Rượu thuốc thoa xong rồi, chị cứ nằm như vậy rất dễ cảm lạnh".
"Tôi không có việc gì, sắp 12 giờ rồi, em cũng sớm đi nghỉ ngơi đi". Thẩm Tiện nghỉ ngơi một chút, lúc này đã có sức lực, chống hai tay xuống giường để ngồi dậy, quăng bỏ chiếc áo ngực đang treo trên cơ thể sang một bên, toàn bộ quá trình diễn ra thực tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng vì sự có mặt của Lâm Thanh Hàn.
Trước đó Lâm Thanh Hàn lo lắng vết thương sau lưng Thẩm Tiện nên cũng không quan tâm chuyện khác, hiện tại cả cơ thể của Thẩm Tiện hiện ra trước mắt cô, Lâm Thanh Hàn không kịp dời mắt, trên dưới cơ thể Thẩm Tiện đều bị cô thấy sạch, rõ ràng con gái đều hơn ba tuổi nhưng gương mặt Lâm Thanh Hàn dùng mắt thường có thể thấy được đang chậm rãi chuyển thành màu hồng, sau khi kịp phản ứng, cô vội vàng đứng lên, quay lưng về phía Thẩm Tiện.
"Sao, sao chị chưa mặc quần áo đã đứng dậy?". Lâm Thanh Hàn bối rối nói.
Thẩm Tiện nghi hoặc nhìn Lâm Thanh Hàn đang đưa lưng về phía bản thân, "Muốn ngủ nha, hơn nữa trên người toàn mùi rượu thuốc, đổi quần áo mới cho thoải mái, mặc lại quần áo cũ làm gì?". Nói xong, Thẩm Tiện chịu đau mặc một chiếc váy ngủ.
Lâm Thanh Hàn đợi nửa ngày, cho đến khi phía sau không còn tiếng sột sột soạt soạt mới thử quay đầu lại nhìn, vừa quay đầu liền thấy Thẩm Tiện mặc một chiếc váy hở vai, một mảng lớn da thịt ngay xương quai xanh, trắng đến lóa mắt, vạt váy chỉ che đến phần đùi, nhìn hai chân Thẩm Tiện có vẻ càng thêm thon dài.
Từ sau khi kết hôn với Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn rất ít khi nhìn thấy Thẩm Tiện mặc váy, hơn nữa, sau khi kết hôn không bao lâu Thẩm Tiện liền lật mặt 180 độ, ngay cả nhẫn kết hôn và vòng cổ của cô cũng có thể trộm đi bán, cô và Thẩm Tiện cũng dần trở thành người xa lạ, làm gì có tâm tình chú ý Thẩm Tiện mặc cái gì.
Nhưng từ khi Thẩm Tiện dọn qua đây ở, cô giống như cũng chưa từng thấy Thẩm Tiện mặc váy, đặc biệt là váy ngủ ngắn như hiện tại, Lâm Thanh Hàn hơi do dự nhìn Thẩm Tiện, bình tĩnh đánh giá chị ta, người này không lẽ lại muốn làm trò xiếc gì?
Trời đất chứng giám, sở dĩ Thẩm Tiện tìm váy để mặc hoàn toàn là vì váy ngủ dễ mặc, chỉ cần xuyên hai cánh tay qua là được, sau lưng cô đến bây giờ vẫn rất là đau, có thể ít động đậy một chút cô liền không muốn động đậy, sau khi mặc xong váy ngủ, Thẩm Tiện tò mò nhìn Lâm Thanh Hàn đang đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Thanh Hàn? Không đi ngủ sao?".
Lâm Thanh Hàn lúc này mới lấy lại tinh thần, trên cổ Thẩm Tiện không dán miếng cách trở nhưng chị ta cũng không phóng tin tức tố với bản thân, lại nhìn thoáng qua Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn mới mở miệng nói: "Ừ, giờ tôi về phòng, nếu buổi tối chị không thoải mái thì kêu tôi".
"Yên tâm đi, tôi không có việc gì, em mau đi rửa mặt rồi đi ngủ đi". Thẩm Tiện nói xong cũng bò lên giường nghỉ ngơi, xem ra hai ngày tiếp theo cô chỉ có thể nằm sấp ngủ.
Lúc Thẩm Tiện bò lên giường, hai chân đυ.ng trúng vạt váy, khiến cho làn váy vốn dĩ đã ngắn bây giờ lại bị kéo lên trên, Lâm Thanh Hàn không tự giác mà nhìn qua, ngay sau đó lại nhanh chóng dời ánh mắt, không biết là vì sợ Thẩm Tiện lấy chăn chạm đến vết thương hay vì muốn nhanh chóng dùng chăn che Thẩm Tiện lại, Lâm Thanh Hàn nhanh tay giúp Thẩm Tiện giũ chăn ra, đắp lên người cô.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn giúp mình đắp chăn, lập tức tươi cười nói: "Cảm ơn Thanh Hàn, ngủ ngon".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện, cuối cùng không nói thêm gì khác: "Ngủ ngon".
Lâm Thanh Hàn nghĩ cái gì, Thẩm Tiện không biết, nhưng hôm nay cô không chỉ cứu được Lâm Thanh Hàn mà vừa rồi lúc Lâm Thanh Hàn giúp cô thoa rượu thuốc, giá trị hảo cảm từ -20 đã biến thành số 0, nếu không phải cả người vô cùng đau đớn, Thẩm Tiện nói không chừng có thể nhảy lên ăn mừng, từ sau khi cô đi vào thế giới này, giá trị hảo cảm của bốn nhân vật chủ yếu chỉ có Lâm Thanh Hàn là còn thấp đến mức âm, cho đến hôm nay mới quay về số 0, nói không vui là nói dối, điều này ít nhất chứng tỏ là hiện tại Lâm Thanh Hàn không có chán ghét cô như trước kia.
Bên kia, Lâm Thanh Hàn nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, luôn nghĩ đến hình ảnh Thẩm Tiện quần áo không ngay ngắn, còn có tin tức tố mùi cam ngọt ở phòng nghỉ, thật ra trước đó cô không chỉ thích mùi cam ngọt, ngay cả trái cây thích ăn nhất cũng là cam ngọt, nhưng từ lúc cùng Thẩm Tiện tách ra, cô đã không còn động đến quả cam.
Suy nghĩ hỗn loạn làm Lâm Thanh Hàn có chút lo âu, cô nhận định tất cả đều do lúc ở phòng nghỉ bị tin tức tố của Thẩm Tiện ảnh hường, nhưng dù có thể nào, một khi cô nhắm mắt lại, hương cam ngọt liền hiện lên trong đầu, mở mắt ra thì lại biến mất, Lâm Thanh Hàn dứt khoát chống tay ngồi dậy, cầm thuốc cách trở phun khắp phòng, sau một lát, trong phòng liền tràn ngập hương vị tươi mát của thuốc cách trở, lúc này Lâm Thanh Hàn mới bình tĩnh lại.
Trước đó không lâu, tại sân một toà biệt thự vùng ngoại ô, mấy tên đàn em của Vương Tề tay không đi về biệt thự.
"Tề ca, thằng nhóc Lâm Chí Tân lừa gạt anh em mình, chị của nó không phải một mình tan làm, có một nhỏ Alpha thân thủ không tệ đi chung với chị nó, Khang Tứ bị con nhỏ đó đánh gãy xương cánh tay".
Vương Tề nhíu mày nói: "Đừng nói nhiều, mau tìm người trị cánh tay cho Khang Tứ, kêu hai đứa khác trói lại Lâm Chí Tân cho tao".
Lâm Chí Tân còn đang trong phòng vui vẻ uống bia, thầm nghĩ từ hôm trở đi chỉ cần chị mình ngủ với Vương Tề vài lần, tiền mình thiếu có thể xóa bỏ toàn bộ, còn có thể ở đây ăn uống miễn phí, nếu chị cậu ta làm Vương Tề vui vẻ, sau này cậu ta còn có thể đi theo Vương Tề làm việc.
Lâm Chí Tân còn chưa uống xong lon bia, cửa phòng đã bị mấy tên kia đá văng ra.
"Ủa, mấy đại ca làm gì vậy, tìm được chị của tôi chưa? Mọi người xì lốp xe của chị ấy, vậy chị ấy chỉ có thể đẩy xe đi qua khu vực không có camera theo dõi, ây, sao lại trói tôi, cứu mạng..."
Tóc vàng không muốn nghe Lâm Chí Tân tiếp tục lảm nhảm, trực tiếp đấm vào mặt cậu ta ba bốn đấm, Lâm Chí Tân bị đánh đến rớt một cái răng.
"Bớt nói nhảm, trói mày thì trói mày, cần gì nhiều lý do". Tóc vàng kêu anh em trói chặt Lâm Chí Tân, khiêng cậu ta xuống lầu.
"Anh Tề, có gì mình từ từ nói, từ từ nói, có chuyện gì vậy?" Lâm Chí Tân khóc, nước mắt nước mũi nhem nhuốc.
"Nói chuyện? Mẹ mày, mày dám chơi tao? Bên người chị gái mày có một đứa bảo vệ, cánh tay của Khang Tứ bị con nhỏ đó đánh gãy, tao thấy hôm nay không cần nói nhiều với mày, bốn mươi ngàn cũng không cần mày trả, vừa lúc tao mới mở một quán nhỏ trong thành phố đang yêu cầu nhân lực, cho mày qua đó làm công gán nợ đi".
"Không cần, anh Tề, có gì từ từ nói, em có thể nghĩ cách khác, em... ngày mai em liền về quê, ba mẹ em thương em nhất, em kêu bọn họ bán nhà trả tiền cho anh, anh Tề bỏ qua cho em lần này đi". Lâm Chí Tân sợ tới mức quỳ xuống, cái quán nhỏ trong thành phố kia không phải buôn bán bình thường, nói trắng ra là chỗ đàn ông trả tiền chơi đàn ông, người đến chỗ đó chơi hơn phân nửa đều không phải người tốt lành gì, Lâm Chí Tân sợ bản thân sẽ bị chơi chết ở đó, sợ tới mức không kiềm được mà run rẩy cả người.
"Hiện tại biết nhận sai? Chậm, thật không nghĩ tới chơi một con đàn bà còn có thể bị mày cho một vố, Vương Tề tao từ đó giờ bao giờ bị người chơi như này, đem nó đi, đêm nay liền đưa nó qua bên đó dạy dỗ". Vương Tề nói xong liền đứng qua một bên, cho đàn em một ánh mắt ra hiệu.
Tóc vàng và một tên có vóc dáng cao to lập tức hiểu ý, khiêng Lâm Chí Tân lên một chiếc xe, Lâm Chí Tân la hét giãy giụa, cuối cùng bị tên tóc vàng dùng khăn nhét vào miệng.