Chương 26.2Sau khi Tô Từ rời khỏi nói chuyện phiếm, cô lại nhìn video một lần nữa, sau đó ấn lưu.
Sau khi tỉnh lại, Tô Từ không ngủ được nữa. Cô đi rửa mặt một lần, thay váy mới rồi đi xuống lầu.
"Từ Từ, làm sao lại dậy sớm như vậy? Nghỉ ngơi có tốt không?" Tô mẫu đã sớm cùng chồng mình ở dưới lầu chờ. Con gái đã trở lại, hai người kích động đến mức cả đêm không ngủ, sợ hãi sau khi nhắm mắt, đây chỉ là một giấc mộng.
"Cha ơi, sớm, mẹ ơi, sớm." Tô Từ đi qua: "Con ngủ rất tốt."
Giường là độ mềm quen thuộc, tối hôm qua còn cùng video call với Lục Chiết, nên cô ngủ thẳng một giấc đến khi bị tin nhắn nháo tỉnh.
Trên mặt, trong mắt Tô mẫu đều chứa đầy ý cười: "Vậy là tốt rồi, mẹ chuẩn bị bữa sáng con thích ăn nhất, chúng ta qua đi."
"Cảm ơn mẹ." Trong lòng Tô Từ có chút ấm, cô rõ ràng cảm nhận được tình yêu Tô mẫu dành cho con bà.
Tô Từ cùng Tô mẫu đi đến nhà ăn bên kia, hỏi: "Anh trai với cùng Tiểu Ninh đâu ạ?"
Tô phụ bên cạnh mở miệng: "Anh con đang chạy bộ bên ngoài, Tiểu Ninh mới vừa rời giường, đợi lát nữa liền xuống."
Ông vừa nói xong, Tô Trí Viễn liền từ bên ngoài đi vào.
Trên người anh mặc đồ thể dục màu trắng, toàn thân soái khí đến không gì sánh kịp. Tô Từ cũng không thể không thừa nhận, anh trai cô hoàn toàn phù hợp với hình tượng tổng tài bá đạo. So với với nam chủ trong sách, ngoại hình cùng khí chất của Tô Trí Viễn có thể ném Phó Bạch Lễ xa lắc mấy con phố.
Đương nhiên, tim Tô Từ vẫn là hướng về Lục Chiết, cô cảm thấy anh trai dù rất soái, so ra vẫn kém Lục Chiết.
Tô Trí Viễn không biết tim em gái đã hướng về phía chân trời nào đó, cười cười với Tô Từ, anh nói: "Tiểu Từ đã tỉnh."
Tô Từ cùng anh chào hỏi: "Anh trai, sớm."
"Sớm, nhìn tinh thần không tồi." Tô Trí Viễn cười nói.
"Tối hôm qua em ngủ ngon." Cũng không biết có phải vì thân thể này ngủ trên giường chính mình hay không, cho nên cô hoàn toàn không có nửa điểm không thích ứng.
"Vậy là tốt rồi. Ba, mẹ, con lên đổi quần áo trước." Tô Trí Viễn có thói quen chạy bộ buổi sáng mỗi ngày. Trừ phi thời tiết không tốt, nếu không cho dù là mùa đông, anh cũng kiên trì chạy bộ buổi sáng, phi thường tự giác.
"Đi thôi, đi thôi." Tô mẫu bảo người mang bữa sáng tới: "Từ Từ, đợi lát nữa con ăn nhiều một chút." Cho dù con gái nói cô sợ béo, nhưng thân làm mẹ, bà vẫn ngóng trông con mình ăn nhiều một chút, mập nhiều thịt một chút.
Tô Từ ngoan ngoãn lên tiếng: "Vâng ạ."
Không bao lâu sau, tiểu Tô Ninh cũng xuống dưới.
Trên người em ấy mặc một cái quần yếm, bên trong còn mặc một cái áo màu trắng in hình khủng long, khuôn mặt, bộ dáng trắng nõn, đáng yêu đến khiến người chỉ muốn xoa bóp khuôn mặt của em ấy.
Em ấy tự động tự giác mà đi đến bên kia Tô mẫu, nơi đó là ghế dựa cao dành riêng cho em ấy.
Mắt Tô Từ nhìn cổ tay của tiểu gia hỏa, chỉ thấy giá trị sinh mệnh ở trên giảm bớt gần nửa ngày. Tiểu Tô Ninh thoạt nhìn rất khỏe mạnh, cũng không giống như có ẩn bệnh gì, vậy cái kia hẳn là ngoài ý muốn, sự cố đột phát tạo thành.
Mà Tô phụ, Tô mẫu, còn có Tô Trí Viễn hẳn là cũng không phải thân thể mang bệnh, hơn nữa giá trị sinh mệnh của Tô phụ cùng Tô mẫu giống nhau, hai người đồng thời chết đi, vậy có thể càng thêm xác định là nhân tố bên ngoài.
Tô Từ kiềm chế suy nghĩ hỗn loạn, cô bồi người nhà cùng nhau dùng cơm.
Không thể không nói, tuy rằng Tô gia là hào môn đỉnh cấp, nhưng người một nhà ở chung bầu không khí cũng sẽ không thâm nghiêm, quạnh quẽ, mà ngược lại rất ấm áp.
Cho dù trước kia Tô Từ cũng ở sâu trong giới hào môn, đồng dạng là bị kiều dưỡng đại, nhưng từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cô đều rất bận, không có nhiều thời gian làm bạn với cô, để đối ứng, bọn họ sẽ ở phương diện vật chất mà bồi thường cho cô, đem những gì cô muốn hết thảy đều dâng lên trước mặt cô.
Loại này ấm áp nhàn nhạt, cô rất ít khi được cảm nhận.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tô phụ cùng Tô Trí Viễn đều ra ngoài.
Tô Từ bồi Tô mẫu uống trà nói chuyện phiếm, tiểu Tô Ninh ở một bên tự mình chơi.
Tô mẫu hỏi Tô Từ trong khoảng thời gian này sinh hoạt thế nào.
Ngày hôm qua bà hỏi qua con trai, biết được con gái được một vị thiếu niên thu lưu, con trai cũng cùng bà nói qua tình huống của đối phương.
Tô mẫu vừa đồng tình, vừa thực cảm kích vị thiếu niên này, đã thu lưu và chiếu cố con gái bà trong một đoạn thời gian dài như vậy.
Từ gương mặt tươi cười của con gái có thể nhìn ra được, cô không có chịu khổ.
"Người trẻ tuổi thu lưu con tên là Lục Chiết?" Tô mẫu hỏi con gái.
"Anh trai nói cho mẹ sao?" Tô Từ có chút kinh ngạc.
Tô mẫu cười nói: "Là anh trai con nói cho mẹ, cậu ấy thu lưu cùng chiếu cố con, chính là ân nhân của Tô gia chúng ta, mẹ chuẩn bị cảm tạ cậu ấy thật tốt, cậu ấy có thiếu cái gì không?"
Ánh mắt Tô Từ sáng lên: "Mẹ, nếu mẹ muốn cảm tạ anh ấy, có thể cho anh ấy một số tiền lớn, anh ấy thiếu tiền."
Cô không nghĩ muốn Lục Chiết vì kiếm tiền, mà nhận nhiều công việc bên ngoài như vậy. Hiện tại thời tiết vừa nóng vừa nắng, nếu hắn tiếp tục chạy sửa máy tính sẽ rất vất vả.
Tô mẫu cũng biết người trẻ tuổi kia là cô nhi, hơn nữa thân còn mang bệnh nan y, xác thật là thiếu tiền: "Được, mẹ đã biết."
Tô Từ chuẩn bị gửi cho Lục Chiết một tin nhắn, nếu là người trong nhà cô cho hắn tiền, thì hãy nhận lấy, ngàn vạn đừng khách khí.
Lúc này, bà Hoa đi tới nói với Tô mẫu: "Thái thái, Tần tiểu thư tới."
Nếu là trước kia, cha của Tần Thi Yên chỉ là tài xế Tô gia, Tần Thi Yên nơi nào có thể ra vào Tô gia thường xuyên như vậy.
Mà hiện tại, dựa vào Tô gia, cô ta không chỉ trở thành Tần tiểu thư trong mắt người khác, hơn nữa dựa vào Tô gia, lúc cô ta tiến vào giới giải trí, vẫn là dựa vào quan hệ dưỡng nữ với Tô gia.
Ai muốn cùng Tô gia dính chút quan hệ đều như sờ đến kim quang, bởi Tần Thi Yên có thể ra vào Tô gia, có danh hào dưỡng nữ Tô gia, nên ai liếc mắt cũng đều xem trọng cô ta một chút.
Đặc biệt là ở trong giới giải trí, biết hậu trường của cô ta là Tô gia, căn bản không có người nào dám tìm cô ta gây phiền toái. Ngay cả công ty cô ta cũng đem không ít tài nguyên tốt cho cô ta, đây cũng là nguyên do vì sao cô ta xuất đạo chưa được nửa năm đã nổi lên như cồn.
Sau khi tìm được con gái, tâm tình Tô mẫu rất tốt: "Tiểu Tần tới? Bảo nó vào đi."
Sắc mặt Tô mẫu hồng nhuận, bởi vì bảo dưỡng thích đáng, hơn nữa nền tảng tuyệt tốt, cho dù đã tới trung niên, bà vẫn như cũ duy trì được bộ dáng mỹ mạo. Cùng con gái ngồi cùng nhau, trông bà càng như là người chị lớn.
Lúc Tô phụ còn trẻ cũng có tiếng là quý công tử. Tô Trí Viễn lớn lên giống Tô phụ, Tô Từ lớn lên giống Tô mẫu, diện mạo của tiểu Tô Ninh cũng hơi nghiêng về Tô mẫu, toàn gia đình đều là giá trị nhan sắc tuyệt đỉnh.
Lúc Tần Thi Yên xuất đạo, cô ta đoạt được danh hiệu [1] trăm năm một ngộ tuyệt sắc mỹ nữ, ở trong giới giải trí diện mạo của cô ta cũng xem như thượng thừa. Nhưng khi so giá trị nhan sắc cùng người Tô gia, nháy mắt liền mất đi nhan sắc, biến thành người qua đường.
Đây cũng là nỗi canh cánh trong lòng cô ta.
Cha mẹ Tần Thi Yên diện mạo bình thường, cô ta thường xuyên nghĩ, nếu cha mẹ cô ta là Tô phụ Tô mẫu, cô ta tuyệt đối có thể di truyền gen tốt, lớn lên càng đẹp.
Tần Thi Yên đi vào trong phòng, ý cười trên mặt cô ta khi nhìn thấy người ngồi trên sofa khϊếp sợ đến ngưng tụ lại, đồng tử hơi hơi co rút.
Tô Từ?
Tô Từ như thế nào lại ở chỗ này?
Khi nào thì cô trở về Tô gia?
"Tiểu Tần cháu cũng rất khϊếp sợ đúng không." Tô mẫu thay bộ dáng cô ta cả kinh sửng sốt, cười: "Chúng ta tìm được Từ Từ, con bé còn rất tốt."
Tần Thi Yên dùng sức áp xuống khϊếp sợ dưới đáy lòng, giây tiếp theo, đôi mắt cô ta phiếm hồng, tiết nước mắt: "Từ Từ thật sự không có chết."
Cô ta bước nhanh đi đến bên người Tô Từ, đôi tay mở ra, muốn ôm lấy Tô Từ: "Từ Từ, mình rất nhớ cậu."
"Từ Từ?" Tần Thi Yên nhìn Tô Từ duỗi tay chống lại cô ta, thần sắc cô ta cứng đờ.
"Đừng ôm tôi, tôi không quen biết cô." Người Tô gia thì thôi, vị này là ai, khóc đến khó coi như vậy, còn muốn ôm cô?
Trừ bỏ người Tô gia, cô chỉ cho Lục Chiết ôm thôi!
"Cậu không quen biết mình?" Thần sắc Tần Thi Yên xấu hổ mà thu hồi đôi tay, cô ta nghi hoặc mà nhìn về phía Tô mẫu: "Dì Tô, Từ Từ là làm sao vậy?"
"Tiểu Tần, con ngồi xuống trước, Từ Từ con bé bị mất trí nhớ, tạm thời không nhớ rõ chúng ta." Tô mẫu thở dài, tuy rằng thương tâm con gái không nhớ rõ mình, nhưng con gái có thể trở về, bà cầu còn không được.
Tần Thi Yên càng kinh ngạc, Tô Từ bị mất trí nhớ?
Khó trách Tô Từ vẫn luôn không trở về Tô gia, cô ta trước kia đã suy đoán đúng.
Tần Thi Yên ở đối diện sofa ngồi xuống, trên mặt cô ta mang theo sốt ruột: "Làm sao lại mất trí nhớ? Còn quên mất chúng ta, Từ Từ sao có thể sẽ quên mất chúng ta? Trừ phi.."
"Trừ phi tôi không phải Tô Từ." Tô Từ dựa lưng vào sofa, cô khẽ nâng cằm, đuôi mắt cong lên: "Cô là ý tứ này sao?"
Tần Thi Yên sửng sốt, nhanh chóng lắc đầu: "Mình không phải là ý tứ này."
So với trước kia Tô Từ mất trí nhớ còn ghê tởm hơn.
"Trí Viễn đã mang Từ Từ đi làm xét nghiệm ADN, cho dù không làm xét nghiệm ADN, dì còn sẽ nhận sai con gái sao?" Tính tình Tô mẫu mềm mại, luôn luôn được Tô phụ yêu thương, nhưng làm mẹ, bà còn có thể cường thế lên: "Tiểu Tần, Từ Từ có phải con gái dì hay không, không phải chuyện cháu có thể chất vấn, nhớ kỹ thân phận của mình."
Sắc mặt Tần Thi Yên trắng nhợt, cô ta nhanh chóng xin lỗi: "Thực xin lỗi dì Tô, thực xin lỗi Từ Từ, cháu nhất thời nói sai, cháu chỉ là quá kích động, Từ Từ có thể trở về, cháu thật sự rất cao hứng. Từ Từ, mình là Tần Thi Yên, là bạn chơi cùng cậu từ nhỏ đến lớn."
Đây là sắc mặt hào môn, chỉ cần cô ta nói sai một câu, tùy thời đều có thể cùng cô ta trở mặt.
Cha cô ta vì cứu Tô phụ mà một chân bị què, bọn họ chỉ cho mấy trăm vạn để tống cổ nhà bọn họ, nếu không phải cha cô ta đề nghị, để cô ta làm bạn chơi cùng của Tô Từ, chỉ sợ Tô gia liền hoàn toàn quên mất ân cứu mạng của bọn họ.
"Phải không?" Ngữ khí Tô Từ nhàn nhạt, đối với người bạn chơi cùng này cô không có hảo cảm gì.
Trước kia ở giới giải trí hỗn loạn một đoạn thời gian, hơn nữa lại do cảm giác mẫn cảm, Tô Từ đương nhiên có thể phân biệt đối phương nói là tiếng người, hay là tiếng ma quỷ.
Hiển nhiên, lời trong miệng Tần Thi Yên nói chính là lời ma quỷ.
Chú thích:
[1] Trăm năm một ngộ tuyệt sắc mỹ nữ: Trăm năm mới tìm thấy một người phụ nữ tuyệt sắc.