Chương 23.3Cô mới vừa đi đến trong hoa viên, liền thấy Tô Trí Viễn từ bên ngoài trở về. Cô nhoẻn miệng cười, thần sắc ôn nhu: "Anh Tô, anh đã trở lại."
Tô Trí Viễn gật đầu với cô, trực tiếp từ bên cạnh cô lướt qua, không hề có ý định dừng lại.
Tần Thi Yên cắn môi.
Tuy rằng bộ dáng của cô kém hơn Tô Từ, nhưng ở giới giải trí vượt qua vô số nữ minh tinh, lúc cô mới tiến vào giới giải trí cũng thu hoạch một số lớn [2] nhan phấn.
Mà cho tới nay, Tô Trí Viễn lại đối với yêu thích của cô làm như không thấy. Nếu không phải bởi vì Tô Từ, chỉ sợ anh đến ánh mắt cũng không muốn cho cô.
Tô Trí Viễn đi vào trong phòng, thấy mẹ đang ngồi trên sofa, anh đi qua: "Mẹ, ngày mai con đi thành phố D một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại."
"Con tìm được Từ Từ?" Tô mẫu giật mình một cái, ngồi thẳng vòng eo.
"Không phải, là chuyện công ty. Con cùng cha sẽ bảo thủ hạ làm nhanh tốc độ tìm người, em gái rất nhanh sẽ trở về." Anh nhận được tin tức từ cảnh sát, nói rằng Tô Từ ở thành phố D. Anh tính toán chạy tới một chuyến, tự mình đón em gái trở về.
Nhưng trước khi tận mắt nhìn thấy em gái, anh không nghĩ muốn làm mẹ lại lần nữa thất vọng.
Thần sắc Tô mẫu tối sầm xuống: "Mẹ bảo dì hoa giúp con thu thập hành lý, trên đường con nhớ chú ý an toàn."
Tô Trí Viễn đáp lời: "Vâng, con sẽ."
* * *
Lục Chiết đến trường học, thời gian thu hình tiết mục là vào tháng sau, Tô Từ nhàm chán đến hốt hoảng.
Cô nhìn thời gian, tính toán đi đón Lục Chiết tan học, sau đó cùng hắn đi làm.
Ánh nắng bên ngoài mãnh liệt, cho dù hiện tại da thịt cả người cô trắng tựa như tuyết, nhưng Tô Từ vẫn rất đau lòng chính mình. Sau khi bôi một lớp kem chống nắng, cô thay váy đẹp, mang ô che mưa lên, mới chậm rãi ra cửa.
Đi đường.. là không có khả năng đi đường, cô kêu taxi tới trước cổng Trường Nhất Trung, thời gian còn sớm.
Tô Từ tính đến cửa hàng đồ uống đối diện trường học ngồi trong chốc lát, mà lúc này, một người nữ sinh khóc lóc từ cổng trường đi ra.
Đối phương một bên lau nước mắt, một bên khóc lóc, bộ dáng rất thương tâm.
Nhưng mà giây tiếp theo, đối phương bị chú bảo vệ ngăn cản, còn chưa tới giờ tan học, không có giấy xin nghỉ liền không thể đi ra.
Nữ sinh cùng bảo vệ cãi nhau.
Tô Từ cầm ô đứng ở ngoài cổng nhìn thêm vài lần. Giây tiếp theo, cô thấy giá trị sinh mệnh trên cổ tay của nữ sinh là một sợi tơ đỏ, mặt trên biểu thị mười phút.
Tô Từ nhíu mày, cô hỏi Phú Quý: "Nữ sinh này chết như thế nào?"
Phú Quý: 【 Cô ấy muốn nhảy lầu, chủ nhân, cứu cô ấy lấy kẹo bông gòn kim sắc. 】
Phú Quý nhớ rõ ngày hôm qua chủ nhân bởi vì Lục Chiết ngoài tình, ôm con thỏ khác mà tức giận, nói không chừng lúc này đây kẹo bông gòn kim sắc chính là của nó.
Phú Quý: 【 Chủ nhân cứu người, chủ nhân cứu người.. 】
Tô Từ bị ồn muốn chết: "Cậu câm miệng."
Cô thấy nữ sinh không có bị bảo vệ cho ra khỏi trường, đối phương tức giận mà quay người đi vào trong trường học.
Sẽ không phải là đi nhảy lầu chứ?
Tô Từ nhanh chóng đuổi theo, lại bị chú bảo vệ ngăn cản: "Cháu là học sinh trong trường sao?" Thiếu nữ trước mặt diện mạo xinh đẹp như vậy, chú ấy chưa từng gặp qua cô bé này trong trường học.
"Cháu có việc gấp, tới tìm anh trai ạ." Tô Từ vẻ mặt ngoan ngoãn mà nhìn bảo vệ.
"Tiến vào trường học phải đăng ký, trước tiên cháu điền vào đơn một chút." Bảo vệ bảo Tô Từ đăng ký.
Mắt thấy nữ sinh muốn đi xa, Tô Từ nhanh chóng điền vào đơn.
Nữ sinh khóc lóc đi lên khu dạy học trên sân thượng, Tô Từ lặng lẽ đi theo đối phương, bò sáu tầng, hai chân đã muốn nhũn ra.
Nhiều cách tìm chết như vậy, vì sao một hai lại phải chạy lên sân thượng?
Ô, cô vì cứu người, vì Lục Chiết hy sinh quá nhiều.
Tô Từ thở phì phò, thật vất vả cũng tới sân thượng, liếc mắt một cái liền thấy nữ sinh đã ngồi trên lan can.
"Chờ.. Chờ một chút." Tô Từ quát lớn ngưng đối phương lại.
"Cô đừng tới đây." Nữ sinh thấy đột nhiên có người chui ra, cô ta la lớn.
"A, tôi không qua đâu, Ánh nắng bên kia thực nóng, tôi trú ở nơi này liền tốt." Tô Từ vừa lúc trú ngay nơi có bóng râm mà che nắng.
Nữ sinh: .
"Cô muốn nhảy xuống sao?" Thở hổn hển lên tiếng, Tô Từ hỏi nữ sinh.
"Tôi muốn tìm chết, liên quan gì đến chuyện của cô?" Nữ sinh một bên khóc, một bên quát lớn Tô Từ.
Tô Từ híp mắt, ánh mắt dừng trên bảng tên học sinh đeo ở bên trái của đối phương.
Thẩm Tuyết?
Có chút quen thuộc.
Tô Từ mím môi, hồi tưởng lại một chút, mới nhớ ra trong sách có một vị nữ phụ pháo hôi, vừa lúc cũng tên là Thẩm Tuyết. Đối phương vì thích Phó Bạch Lễ, cho nên vẫn luôn gây phiền toái cho Triệu Ưu Ưu. Đến một lần cô ta muốn hãm hại Triệu Ưu Ưu nhưng không thành, bị Phó Bạch Lễ phát hiện, vả mặt.
Tô Từ nhớ rõ, vị nữ phụ pháo hôi này xác thật là chết mất, trong sách chỉ có một câu, cô ta rơi vào kết cục bi thảm.
Thì ra, cô ta là từ trên sân thượng nhảy xuống.
Nhìn vị nữ phụ pháo hôi trước mặt rõ ràng đã bị đạp xuống sân khấu, Tô Từ thở dài: "Xác thật là không liên quan đến chuyện của tôi, tôi đi lên chỉ để hóng gió. Bất quá, diện mạo cô cũng xem như xinh đẹp, nếu muốn nhảy xuống, mặt cô liền hủy, xương sọ nứt nẻ, mặt cũng vỡ nát, nói không chừng tròng mắt cũng rớt ra, cô xác định còn muốn nhảy sao?"
Nghe được Tô Từ nói gì, Thẩm Tuyết khóc đến nghẹn ngào một chút, cả người sửng sốt.
Cô ta nắm chặt lan can, nhu nhược mà nói: "Không.. Không liên quan chuyện của cô."
"Tôi biết, tôi chính là đi lên hóng gió." Tô Từ cầm ô, một thân tinh xảo mà đứng ở cửa cầu thang nhìn cô ta: "Nếu cô muốn nhảy, cô làm ơn một chút, chờ tôi rời khỏi trường học rồi hẳn nhảy. Tôi sợ sẽ thấy bộ dáng khủng bố của cô, sẽ làm tôi có ác mộng."
"Cô.." Thẩm Tuyết hô hấp cứng lại, đối phương đến tột cùng là muốn cô ta nhảy, hay là khuyên cô ta không nên nhảy?
"Ai." Tô Từ lại thở dài: "Cô vì sao lại muốn chết? Bởi vì ở trước mặt Triệu Ưu Ưu mất mặt? Hay là vì bị Phó Bạch Lễ làm cho thương tâm?"
"Cô tại sao lại biết?" Thẩm Tuyết trừng mắt.
"Toàn trường đều truyền ra." Tô Từ nói cho cô ta.
Thẩm Tuyết: "..."
Cô ta càng muốn chết.
"Tôi nói cô ánh mắt cũng quá kém, Phó Bạch Lễ đáng giá để cô chết vì hắn như vậy sao?" Tô Từ hoàn toàn không hiểu.
"Cô không được chửi bới anh ấy." Thẩm Tuyết vẫn là rất thích Phó Bạch Lễ.
Tô Từ nhếch cái miệng nhỏ, vẻ mặt khinh thường: "Tôi nói chính là sự thật. Hắn lớn lên không có soái như Lục Chiết nhà tôi, thành tích không có ưu tú như Lục Chiết nhà tôi, tính cách không có ôn nhu như Lục Chiết nhà tôi."
A, so sánh như vậy một hồi, cô phát hiện Lục Chiết càng tốt.
"Cô nói cô thích Phó Bạch Lễ vì cái gì? Thích hắn mù mà thích Triệu Ưu Ưu? Vậy cô so với hắn mắt càng mù hơn." Ngữ khí của Tô Từ có chút ghét bỏ, đối phương dễ dàng vì người khác mà từ bỏ sinh mệnh của mình như vậy, cô khinh thường người như vậy.
Thẩm Tuyết không khóc, cô ta cắn răng.
Chưa từng gặp qua người nào sẽ khuyên người thế này!
* * *
Chú thích:
[2] Nhan phấn: Như nhan khống, chỉ những người yêu thích cái đẹp.