🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 18.3Mà lúc này, khi mọi người ở đây đều tuyệt vọng thay người phụ nữ trung niên, ngoài trung tâm mua sắm thế nhưng lại truyền đến tiếng xe cứu thương.
Là ai gọi xe cứu thương? Làm sao lại tới kịp thời như vậy?
Người phụ nữ trung niên thấy đột nhiên xuất hiện nhân viên cứu thương, nước mắt bà ta càng chảy càng nhiều, càng mãnh liệt hơn, chỗ nào còn có nửa phần kiêu ngạo mắng chửi người khác.
Tình hình trong trung tâm mua sắm ra sao, Tô Từ cũng không biết, hiện tại đầu cô trướng đau đến mức phải nằm trên giường.
"Lục Chiết, em đói bụng." Lăn lộn một buổi sáng, cô vừa đau đầu, vừa đói bụng.
Lục Chiết: "Tôi đang nấu cháo. Ăn cháo xong, cô lại uống thuốc."
"Em không muốn ăn cháo." Tô Từ đáng thương mà nhìn Lục Chiết, bắt đầu gọi món ăn: "Em muốn ăn bánh kem xoài, muốn ăn vịt nướng ở đầu đường bên kia, cánh gà mật tương, cánh gà nướng cũng có thể, còn có bánh bao gạch cua em cũng muốn ăn."
Bình thường không có khẩu vị, nhưng hiện tại khi bị bệnh, cô đột nhiên rất thèm ăn.
Lục Chiết rũ mắt, nhìn thiếu nữ đang nằm trên giường, đỉnh đầu là tai thỏ trắng hồng, đang nói liên miên không ngừng, hắn lạnh giọng đánh gãy lời nói của cô: "Chỉ có cháo trắng."
"Hiện tại em là người bệnh, người bệnh rất yếu ớt. Không phải anh nên thỏa mãn mọi yêu cầu của em sao?" Ánh mắt Tô Từ trông mong mà nhìn hắn.
Lục Chiết di dời tầm mắt, nếu không thiếu nữ sẽ càng lợi dụng ưu thế của mình.
Hắn trực tiếp không để ý tới yêu cầu của cô: "Cô đi ngủ trước một lát."
Lục Chiết đi ra ngoài.
Mắt Tô Từ choáng váng. Cô bị Lục Chiết làm lơ sao?
Mị lực đã chịu nghi ngờ, Tô Từ lại chịu đựng đau đầu. Cô xuống giường, đi đến trước gương.
Bởi vì phát sốt, gương mặt tuyết trắng lộ ra màu đỏ nhợt nhạt, nhìn thế nào cũng thật xinh đẹp. Đôi mắt càng không cần phải nói, liễm diễm thủy nhuận, nốt ruồi son cũng câu nhân thật sự, hơn nữa hiện tại trên đỉnh đầu cô còn có một đôi tai thỏ, tùy ý làm một cái biểu cảm cũng đều rất đáng yêu, đáng thương.
Được rồi, cô lại xác định một lần nữa, ánh mắt Lục Chiết không tốt, thẩm mỹ nhất định có vấn đề.
Thời điểm Lục Chiết lại tiến vào lần nữa, Tô Từ đã ngủ.
Hắn đứng ở một bên, nhìn căn phòng vốn thanh lãnh, nay lại nhiều thêm vài phần hương vị ấm áp của thiếu nữ, bàn sách của hắn cùng xung quanh bày biện rất nhiều đồ vật của Tô Từ. Nơi này như thể đã biến thành khuê phòng của thiếu nữ.
Nhìn lại Tô Từ trên giường, đôi mắt cô nhắm chặt, tai thỏ mềm nhũn rũ ở hai bên, bộ dáng ngoan ngoãn trông yên tĩnh đến hiếm lạ.
Hắn vươn tay, chuẩn bị lay tỉnh cô, bảo cô nên ăn gì đó.
Nhưng đầu ngón tay lại như quẹo vào chỗ khác, dừng trên tai thỏ trắng hồng của thiếu nữ.
Mềm mại, sờ thật thích.
Lục Chiết cong môi, tùy ý sờ tai thỏ, mặc kệ lông trắng cọ đến lòng bàn tay hắn phát ngứa.
Tô Từ bị Lục Chiết đánh thức, cô mơ màng mở to mắt, đau đầu thật sự.
Lục Chiết nhàn nhạt hỏi Tô Từ: "Cháo đã nấu xong. Cô muốn ăn trong phòng, hay là đến phòng khách?"
"Em không muốn cử động." Tô Từ hữu khí vô lực mà nói.
Cũng không biết từ nơi nào Lục Chiết chuyển đến một cái bàn máy tính đặt ở trên giường. Sau khi đã đặt bàn nhỏ lên, hắn bưng cháo đã nấu tốt tiến vào.
Tô Từ vốn tính toán làm rộn một phen, kháng cự ăn cháo trắng. Nhưng nhìn trong chén có bắp với nấm hương, còn có một ít thịt bầm, mùi cháo rất thơm, cô yên lặng mà ăn.
Không thể không nói, trù nghệ của Lục Chiết rất tốt, cho dù khẩu vị của Tô Từ bắt bẻ, cô cũng rất thích ăn đồ Lục Chiết nấu.
Tô Từ ăn hết một chén cháo thơm ngon.
Cô dựa vào đầu giường, một đôi mắt đen nhìn về phía Lục Chiết: "Lục Chiết, em muốn uống nước."
Lục Chiết dọn chén với bàn nhỏ. Hắn đổ một ly nước ấm, đưa nước cùng thuốc cho Tô Từ.
Tô Từ ngoan ngoãn uống thuốc, cô nhìn khuôn mặt cương lãnh của thiếu niên đang đứng một bên, lại nói với hắn: "Lục Chiết, em có hơi nóng, anh giúp em mở điều hòa chút nhé."
Lục Chiết đi đến trước điều hòa, giơ tay lên xem xét nhiệt độ một chút, sau đó hắn điều chỉnh thành hai mười bảy độ, nhiệt độ vừa vặn tốt.
"Lục Chiết, em muốn ăn quả đào." Tô Từ lại yêu cầu.
Lục Chiết nhìn cô một cái, đôi mắt nhỏ của thiếu nữ vô tội đối diện với hắn.
Hắn không có lên tiếng, đi ra ngoài. Một hồi lâu, hắn bưng cái đĩa bên trên có mấy miếng đào đã được cắt đều tiến vào, trên cái đĩa còn có một cái nĩa nhỏ.
Ăn xong quả đào, Tô Từ cảm thấy mỹ mãn. Cô lại nhìn về phía Lục Chiết bên cạnh, thiếu niên mặc đồng phục trắng xanh, khuôn mặt tuấn lãnh, dáng người cao dài, nhìn thế nào cũng rất soái khí, Tô Từ chỗ nào cũng thích.
Môi đỏ của cô cong lên, tiếp tục yêu cầu vô lý: "Lục Chiết, em muốn hôn anh."
Lo lắng hắn không phối hợp, Tô Từ còn nói thêm: "Hôn anh một cái, em liền đi nghỉ ngơi."
Đối diện với cô, Lục Chiết thở dài một tiếng. Hắn cúi người xuống, môi mỏng chủ động dừng trên môi đỏ phiếm nước của thiếu nữ, dính lên hơi thở thơm ngọt của cô, nhẹ nhàng một chút liền rời đi: "Nhanh ngủ đi."
Đôi mắt Tô Từ sáng sáng.
Cô xấu xa hỏi Lục Chiết: "Anh hôn em, có thể bị em truyền bệnh hay không?" Lắc đầu, cô tự hỏi tự đáp: "Ai nha, hẳn là sẽ không, bởi vì chúng ta không có giao lưu nước bọt."
Lục Chiết sâu kín mà nhìn cô một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Cửa bị đóng lại, Tô Từ nở nụ cười, một đôi tai thỏ lắc lắc, lại lắc lắc, cực kỳ giống một con thỏ tinh lưu manh xấu xa.
Lục Chiết mới đi ra phòng khách, tiếng chuông liền cửa vang lên.
Hắn mở cửa, liền thấy đứng ở ngoài cửa là Triệu Ưu Ưu.