Chương 17-3

Chương 17.3

Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y - Chương 17-3

Cùng người khác tranh chấp một hồi, Tô Từ cảm thấy đầu càng đau, hơi thở ra cũng hơi nóng. Không phải là cô phát sốt rồi chứ?

Tô Từ đang muốn sờ cái trán của mình để xem có phải là rất nóng hay không. Đột nhiên, đỉnh đầu cô hơi ngứa, hai bên đầu như thể có gì đó sắp mọc ra.

Mạc danh, Tô Từ nhớ lại lúc mình từ người biến về con thỏ, cũng từng có cảm giác như vậy.

Phi! Chẳng lẽ cô muốn lập tức biến về con thỏ ngay sao?

Không đúng! Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô còn hôn Lục Chiết những hai lần!

Đỉnh đầu càng ngày càng ngứa, như thể giây tiếp theo thật sự sẽ có gì đó chui ra. Một tay cô che lại đỉnh đầu, nhìn nhìn bốn phía, cũng không biết nhà vệ sinh ở nơi nào.

Tô Từ gấp đến độ đau đầu, cô sờ đến đỉnh đầu của mình, thật sự sắp có cái gì muốn mọc ra.

Ô!

Một tay gắt gao che lại đỉnh đầu, Tô Từ cắn chặt răng, bước nhanh vào một cửa hàng trang phục phía trước.

Không kịp cùng nữ nhân viên nói gì, Tô Từ trực tiếp cầm lấy vài bộ y phục trên giá: "Phòng thử đồ ở đâu?"

"Kia.. Ở bên kia." Nữ nhân viên thấy thiếu nữ xinh đẹp như vậy, còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy đối phương cầm quần áo chạy vào phòng thử đồ.

Đóng cửa lại.

Tô Từ mới thoáng thở nhẹ ra.

Trong phòng thử đồ có một mặt kính lớn có thể thấy được toàn thân. Tô Từ đứng trước gương, cô trợn mắt há hốc mồm mà nhìn trong gương, trên đỉnh đầu cô đã mọc ra một đôi tai thỏ!

Cô là muốn biến trở về con thỏ sao?

* * *

Trong tiết toán học, thầy giáo không giảng bài, mà là bảo học sinh làm bài thi.

Trong bài thi Lý Đống Lương chỉ tùy tiện điền vào đề mục phía trước, phần sau của bài thi một chút cậu ta cũng không động vào.

Cậu ta trộm trộm vuốt lông thỏ xám nhỏ ở trong hộc bàn, thỉnh thoảng còn nhìn Lục Chiết bên cạnh.

Lục Chiết không đồng ý cùng cậu ta kết thân thì thôi đi, đã thế còn ghét bỏ thỏ xám nhỏ của cậu ta xấu.

Cậu ta quyết định, muốn thay thỏ xám nhỏ nhà cậu chính thức theo đuổi bé thỏ nhỏ của Lục Chiết. Dù sao thì cậu ta chỉ nhận thỏ nhỏ của Lục Chiết làm tiểu thê tử của thỏ xám nhỏ nhà cậu.

Lục Chiết vừa mới làm xong bài thi, di động trong túi quần đột nhiên rung lên.

Hắn liếc mắt nhìn số di động, là số lạ.

Lục Chiết ấn tắt điện thoại.

Hai giây sau, di động lại rung lên, Lục Chiết nhíu mày.

Hắn liếc mắt nhìn thầy giáo toán học trên bục giảng một cái, nhấn mở điện thoại.

Ở đầu bên kia của điện thoại, thanh âm dễ nghe của thiếu nữ truyền đến: "Lục Chiết, anh mau nhanh chóng đến trung tâm mua sắm, tầng hai, trong cửa hàng trang phục cứu em."

Tay Lục Chiết nắm di động chợt căng thẳng, cả người đột nhiên đứng lên.

Tiếng ghế dựa lui về phía sau khiến mọi người trong lớp đều nhìn qua, chỉ thấy Lục Chiết đang nhanh chóng từ cửa sau chạy ra ngoài.

Móa! Móa! Móa nó!

Ở bên cạnh Lý Đống Lương cả kinh đến choáng váng. Bạn học ngồi cùng bàn của cậu ta làm trò trước mặt thầy giáo toán học, trốn học?

Trong phòng học dấy lên một trận xôn xao.

Khuôn mặt thầy giáo toán học trầm xuống, dùng sức đập bục giảng một cái: "Không nói gì nữa, tiếp tục làm bài."

Ông ấy đi đến vị trí của Lục Chiết, thấy tờ bài thi trắng tinh trên mặt bàn kia toàn bộ đã được lấp đầy, sắc mặt mới hoãn xuống.

Thầy giáo toán học thu bài thi của Lục Chiết, đôi mắt nhìn qua lối đi nhỏ bên cạnh, thấy Phó Bạch Lễ đang chơi di động mà bài thi thì hoàn toàn không làm. Hai học sinh này thật sự là kém nhau quá xa.

Lục Chiết từ trường học chạy ra, gọi xe đi đến trung tâm mua sắm. Sau đó Lục Chiết lại chạy lên tầng hai.

Hắn liếc mắt một cái liền thấy cửa hàng trang phục mà Tô Từ đã nói.

Đi vào cửa hàng trang phục, Lục Chiết thấy nữ nhân viên đang đứng trước cửa phòng thử đồ, không ngừng gõ cửa: "Tiểu thư? Xin hỏi cô có cần giúp đỡ gì không?" Thiếu nữ kia lúc đi vào thử quần áo đã được gần nửa giờ.

Lục Chiết nhanh chóng đi qua: "Tô Từ."

"Lục Chiết, anh đã đến rồi sao?" Bên trong phòng thử đồ, Tô Từ kinh hỉ ra tiếng.

Nghe được thanh âm Tô Từ, Lục Chiết nhẹ nhàng thở ra, hắn bảo nữ nhân viên tránh ra.

"Lục Chiết, chỉ anh tiến vào thôi." Tô Từ mở cửa mở ra một khe hở.

"Ừ."

Sau đó, Lục Chiết đẩy khe hở đó ra, tiến vào.

Cửa lại lần nữa bị đóng, chỉ còn dư nữ nhân viên hai mắt choáng váng đang đứng ở bên ngoài. Lúc này, trong tiệm có khách đến, nữ nhân viên không có biện pháp, chỉ có thể đi đến tiếp đón khách hàng.

"Lục Chiết, anh đã đến rồi." Tô Từ gấp đến độ sắp khóc.

Lục Chiết nhìn thiếu nữ trước mặt đột nhiên mọc ra một đôi tai thỏ, trong mắt đen nhánh của hắn hiện lên kinh ngạc.

"Sao lại thế này?"

"Anh mau hôn em đi." Tô Từ sốt ruột rướn người về phía Lục Chiết, nhón mũi chân lên, liền muốn hôn hắn.

Lục Chiết bị buộc lùi về phía sau. Thiếu nữ gấp đến độ đôi mắt hồng hồng, đỉnh đầu còn có một đôi tai thỏ trắng hồng, đáng yêu lại đáng thương, hiển nhiên là thật sự sắp khóc.

Hắn dựa lưng vào cánh cửa, nhìn thiếu nữ phải hôn cho bằng được, trong mắt đen nhánh của hắn ẩn chứa ý cười nhạt, tay không thể không đỡ eo cô: "Đừng nóng vội."