🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 2.1Nơi Lục Chiết ở tương đối cũ nát. Phòng khách nhỏ hẹp đến mức không có chỗ để bàn ăn. Kế bên cửa sổ là một cái ghế sô pha và bàn trà phai màu, phía trước là tủ đặt ti vi và ti vi. Chỗ nhỏ như vậy vừa nhìn qua liền biết ngay.
Tô Từ được Lục Chiết mang đến bàn trà. Nhìn thấy trước mặt có đặt một chén thức ăn cho thỏ, cô có chút kinh ngạc. Ghé sát vào ngửi, cô thấy bên trong có bột yến mạch, bắp và cỏ. Tuy không khó ngửi, nhưng cũng chẳng dễ ngửi chút nào.
Rốt cuộc Lục Chiết cũng nhận ra cô chỉ là một con thỏ con, không thích hợp hơn nữa cũng không thích ăn cà rốt?
Tô Từ là một người rất quý trọng mạng sống. Vì không muốn chết đói, cô hít sâu vài lần, sau đó vẫn chấp nhận ăn một ngụm thức ăn cho thỏ.
Ăn thức ăn vào miệng, hương vị cỏ xanh thật sự rất nồng.
Trong lúc Tô Từ đang nhai thức ăn cho thỏ, Lục Chiết vừa vặn bưng một đĩa thịt bò xào lại đây, đặt ở ngay bên cạnh cô. Tiếp theo, hắn ngồi trên sô pha, chuẩn bị ăn tối.
Thơm quá.
Mùi thịt thơm phức xông vào mũi. Ngửi hương vị thịt bò thơm ngon, lại nhìn màu sắc xinh đẹp của nó, nháy mắt Tô Từ lại cảm thấy đống thức ăn cho thỏ trong miệng thật khó nuốt.
Lục Chiết phát hiện con thỏ vốn đang vùi đầu ăn thức ăn bỗng nhiên ngừng lại, nó ngơ ngác nhìn chằm chằm đĩa thịt bò trước mặt, như thể giây tiếp theo sẽ nhào ngay qua đây.
Cuối cùng, đôi mắt đen nhánh cũng có dao động. Lục Chiết đặt đầu ngón tay lạnh lẽo lên trên cái mũi phấn hồng của con thỏ, giọng nói lãnh đạm: "Không thể ăn."
Thỏ là động vật ăn cỏ, không thể ăn thịt.
Cái mũi bị đè xuống khiến Tô Từ tỉnh táo. Cô cũng biết bản thân mình hiện tại là con thỏ, không thể ăn thịt được.
Ôi, cô quá thảm!
Sáng sớm, trời bừng sáng, mưa đã tạnh, toàn bộ thành phố như được gột rửa một lần nữa, trong không khí tràn ngập hơi thở của cỏ xanh, bùn đất, sức sống mãnh liệt tuôn trào.
Phòng tương đối chật hẹp, chỉ có thể đặt vừa một cái giường đơn, khó khăn lắm mới có thể chứa được thân thể cao ráo của thiếu niên.
Trong lúc còn mơ màng, hắn cảm nhận được cánh tay như bị đồ vật lông xù cọ vào, có hơi ngứa. Lục Chiết mở to mắt, đáy mắt đen nhánh vẫn lưu lại chút buồn ngủ.
Hắn nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy con thỏ như bông tuyết trắng, không biết từ khi nào mà trèo được lên giường của hắn, lông trên người nó cọ vào cánh tay của hắn, tới gần hắn.
Lục Chiết nhanh như cắt bắt lấy con thỏ, nhấc nó tới trước mặt.
Đột nhiên đối diện với đôi mắt đen nhánh của thiếu niên, Tô Từ ngẩn người. Hắn tỉnh rồi? Cô còn chưa hôn trộm hắn đâu.
Tô Từ vốn cho rằng chỉ cần bản thân tỏ ra ngoan ngoãn, bán một chút manh, là có thể thuận lợi khiến Lục Chiết hôn cô. Dù gì trước một động vật nhỏ dễ thương như cô đây, rất khó sẽ có người từ chối.
Nhưng mà, trong đó lại không bao gồm Lục Chiết.
Từ sau khi nhặt cô mang về, ngoài việc chuẩn bị thức ăn cho cô, đôi lúc lại ngẫu nhiên sờ đầu cô, thì Lục Chiết không hề có bất cứ hành động thân mật nào khác với cô.
Lục Chiết quá mức lãnh đạm, thật sự không thể tới gần được.
Hiện tại hôn trộm thất bại, Tô Từ có chút ủ dột, hai tai thỏ của cô yếu ớt rũ xuống.
Một bông tuyết nhỏ, đang đáng thương lôi kéo lỗ tai mềm mại, trông dễ thương đến mức khiến lòng người cũng phải run run. Đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết nhìn chằm chằm thỏ con trước mặt, ánh mắt mềm đi một chút. Một tay hắn giơ lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo lỗ tai của nó.
Lông xù, có chút mềm.
Phải biết rằng trên tai thỏ có ẩn rất nhiều mạch máu, vành tai đột nhiên bị ngón tay lạnh lẽo của thiếu niên nhéo nhẹ, cả người Tô Từ run rẩy, cảm giác tê dại truyền đến, trực tiếp khiến Tô Từ mềm nhũn thân thể.
Tại sao lỗ tai cô lại mẫn cảm như vậy!
Con thỏ con trước mặt chỉ to gần bằng một lòng bàn tay, thân hình có thể nhét vừa một chén trà. Một đôi mắt đỏ rực, tựa như hồng ngọc trong suốt, lúc này đang ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu sao lại khiến hắn mềm lòng.
Lục Chiết lại nhéo nhẹ lỗ tai trắng bóc của con thỏ thêm vài cái nữa, cảm nhận được con thỏ hơi run lên trong lòng bàn tay, hắn cong môi.
* * *
Quang cảnh trong trường THPT Nhất Trung rất tốt. Sau khi được nước mưa rửa sạch, lá cây như trở nên xanh biếc hơn, cánh hoa lan trắng rơi đầy trên mặt đất, khuôn viên tràn ngập hương hoa thơm ngát.
Triệu Ưu Ưu trọng sinh, sau khi trải qua một buổi tối, cô ta đã lấy lại được bình tĩnh.
Buổi sáng, cô ta sẽ không vô tri giống như đời trước, nghe bạn tốt khuyên nhủ mà trang điểm thật đậm, phá hỏng dung mạo xinh đẹp của mình. Hiện tại cô ta đang trong độ tuổi mười tám tươi đẹp, căn bản không cần dùng phấn nền để phô trương.
Ngửi thấy hương hoa thoang thoảng trong khuôn viên trường học, cô ta hăng hái đi đến lớp.
Đúng như cô ta dự đoán, ngay khi cô ta vừa bước vào, phòng học vốn đang rất ồn ào trong nháy mắt lại trở nên yên tĩnh.
Triệu Ưu Ưu bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt khϊếp sợ của bạn học, đối với ánh mắt dò xét của họ, vẻ mặt cô ta vẫn không thay đổi.
"Sao tôi lại cảm thấy Triệu Ưu Ưu đẹp hơn nhỉ?"
"WTF, người kia là Triệu Ưu Ưu? Mới có hai ngày nghỉ, làm thế nào mà cả người lại khác biệt như vậy?"
"Hôm nay hình như cô ấy không trang điểm thì phải?"
Đột nhiên trở nên xinh đẹp, ngay cả khí chất cũng khác hẳn, Triệu Ưu Ưu khiến lớp học dâng lên một tràng kinh ngạc, họ bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Ngồi ở hàng cuối cùng, Lục Chiết bỏ ba lô xuống. Hắn ngồi im một chỗ, không mấy chú ý đến Triệu Ưu Ưu đang gây ra một trận náo động.
Lúc ra khỏi cửa hắn phát hiện, chân trái của mình bắt đầu yếu đi, vì thế hôm nay hắn tới trường học muộn hơn mười phút so với mọi ngày.
Ánh mắt Lục Chiết tối sầm, mi mắt rũ xuống.
Bên cạnh, Lý Đống Lương dịch cái bàn [1] Sở hà Hán giới Lục Chiết đến gần bàn học của Lục Chiết, cậu ta cười ranh mãnh: "Lục Chiết, cuối tuần Triệu Ưu Ưu mới đi phẫu thuật hả? Sao đột nhiên lại xinh đẹp thế này."
Lục Chiết là học sinh giỏi nhất toàn khối, cộng thêm bề ngoài xuất sắc, nên rất nổi tiếng trong trường. Nhưng khi Triệu Ưu Ưu lên diễn đàn của trường tung tin nóng, nói rằng Lục Chiết là đứa bé được cha mẹ cô ta nhận nuôi từ trong cô nhi viện, tuy rằng trên danh nghĩa là anh trai cô ta, nhưng thực tế lại chẳng khác gì người hầu để sai việc, lập tức Lục Chiết như từ tế đàn rớt xuống.
Các nam sinh cảm thấy may mắn vì mất đi một đối thủ mạnh, trong khi các nữ sinh thì vỡ mộng.
Nhưng điều khiến mọi người khϊếp sợ nhất chính là, vào đầu học kỳ này, Triệu Ưu Ưu lại tung ra bản báo cáo bệnh án của Lục Chiết, khiến toàn bộ người trong trường đều biết Lục Chiết có bệnh nan y.
Tính cách vốn đã cô lãnh, hơn nữa còn xuất thân từ cô nhi viện, là người hầu sai việc cho gia đình của Triệu Ưu Ưu, địa vị thấp kém, còn có bệnh nan y, Lục Chiết hoàn toàn trở thành người mà ai trong lớp cũng muốn tránh xa.
Có không ít người tỏ vẻ đồng tình với hắn, nhưng càng có nhiều người cười nhạo, thậm chí còn có ác ý hãm hại hắn hơn. Có người còn lo lắng bản thân sẽ bị dính vận đen đủi của hắn mà nhắn tin trên diễn đàn, chất vấn rằng Lục Chiết biết mình cũng chẳng sống được bao lâu, tại sao lại không thôi học.
* * *
[1] Sở hà, Hán giới: Theo sử ký Tư Mã Thiên ghi chép: "Cuộc chiến tranh giữa nước sở và nước Hán" chính là nguyên nhân tạo nên Sở Hà Hán giới. Nói sơ lược, sau khi nước Tần bị diệt vong vào năm 206 TCN, có hai thế lực hùng mạnh, nước Sở và nước Hán, chiến tranh để giành quyền nắm giữ đất nước. Nhưng trong hoàn cảnh thiếu lương thực, binh sĩ kiệt quệ, dân chúng lầm than, hai nước quyết định chia đất nước làm hai, lấy con sông Hồng Câu làm đường phần giới: Phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở.
Từ đó cụm từ "Sở hà, Hán giới" ra đời.
Ở đây, "Cái bàn Sở hà Hán giới Lục Chiết" ý muốn nói, cái bàn đó là đại diện cho sông Hồng Câu, cô lập Lục Chiết với phần còn lại của phòng học. (Lục Chiết ngồi nguyên hàng cuối, trong khi các bạn học thì dồn hết lên trên)
Tội Chiết ca.