Chương 15.1Ý cười trong mắt Tô Từ đọng lại.
Cô khó tin chớp mắt: "Là Lục Chiết thẹn thùng? Hay là tức giận?"
Phú Quý: 【 Có thể là hắn buồn ngủ. 】
Tô Từ khẽ hừ một tiếng: "Thôi, cậu vẫn nên câm miệng đi."
Phú Quý run bần bật.
Đi vào phòng, giường biến thành màu hồng nhạt khiến căn phòng băng lãnh có thêm chút nhan sắc.
Ánh mắt Tô Từ dừng trên bàn sách, ở trên là một cái ly in hình thỏ con, đây là do cô chọn, dễ thương xinh xắn. Ánh mắt cô thật tốt.
Cô bưng cái ly lên, bên trong có nước, ấm ấm. Hẳn là lúc cô tắm rửa, Lục Chiết đã đổ nước cho cô.
Rõ ràng nhìn lạnh lùng như vậy, nhưng lại cẩn thận đến quá mức.
* * *
Sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, dừng lại trong nhà, phòng tạp vật nhỏ mất đi vài phần lạnh băng.
Ngoài cửa truyền đến từng trận [1] nhiễu nhĩ, Lục Chiết mở to mắt. Trong mắt có chút buồn ngủ, thiếu vài phần thanh lãnh, hắn từ giường gấp ngồi lên.
Lúc mở cửa, tiếng vang càng thêm rõ ràng.
Lục Chiết đi ra ngoài, mới phát hiện tiếng vang là từ phòng bếp truyền đến.
"Cô đang làm gì vậy?"
Giọng nói thanh từ của Lục Chiết có chút lặng, rất êm tai, nhưng lại dọa Tô Từ trong phòng bếp nhảy dựng.
Cô thiếu chút đã đốt luôn tay.
"Còn sớm." Tô Từ xoay người, cô nói với Lục Chiết: "Em đang làm bữa sáng."
Lục Chiết nhìn trên mặt đất phủ kín vết nước, trên tủ bát có vài hạt gạo rớt xuống, còn có vỏ cà rốt. Hắn nhớ rõ Tô Từ đã nói với hắn, cô thật sự biết nấu cơm.
Ngửi thấy mùi khét trong phòng bếp, Lục Chiết bất động thanh sắc đi vào.
Đến bên cạnh Tô Từ, hắn nhấc nắp nồi lên, chỉ thấy bên trong đặc sệt đến một chút hơi nước cũng không có, dính dính như thể sắp thành cơm cháo.
"Có lẽ em đổ thiếu nước." Tô Từ có chút ảo não.
Ánh mắt Lục Chiết lại nhìn trong nồi cà rốt kế bên, nhát cắt xiêu xiêu vẹo vẹo, xào đến cháy xém.
"Cà rốt này quá khó xào, em xào mãi mà vẫn còn rất cứng." Tô Từ nhỏ giọng chửi đổng.
Sáng hôm nay, Tô Từ không có ngủ nướng, mà là dậy rất sớm để làm bữa sáng.
Hai ngày nay đều là Lục Chiết cho cô đè đầu cưỡi cổ, cô cảm thấy bản thân là một người đang sống nhờ nhà người ta, cần phải có chút thái độ, để cho Lục Chiết biết cô không phải ăn ở miễn phí, mà là người sẽ biết làm việc.
Vì để biểu hiện một mặt tốt nhất của mình trước mặt Lục Chiết, cô còn cố ý thay váy mới mua ngày hôm qua, tóc nửa cột, làm cho cô thoạt nhìn thêm vài phần ôn nhu.
Nhưng mà, tuy bộ dáng cô là xinh đẹp, nhưng bữa sáng cô làm lại loạn đến rối tinh rối mù.
Tô Từ đáng thương mà nhìn Lục Chiết, vươn ra ngón tay đã bị dao nhỏ cắt một đường.
Ấn tượng tốt đã khẳng định không có, vậy cô liền tranh thủ lấy một chút đồng tình.
Tô Từ nói với Lục Chiết: "Lục Chiết, vì làm bữa sáng cho anh, em bị dao nhỏ cắt trúng rồi."
Cô trợn tròn mắt nói dối: "Vừa rồi chảy rất nhiều máu, em cũng không biết có bị nhiễm vi khuẩn không nữa."
Lục Chiết rũ mắt.
Trên đầu ngón tay trắng hồng xác thật có thêm một miệng vết thương, hẳn là cắt qua một lớp da ở phía ngoài cùng, vệt đỏ mảnh đến không thể thấy được. Miệng vết thương thế này làm sao có thể đổ máu? Ngay cả băng bó bôi thuốc cũng đều không cần.
Hắn nhìn đôi mắt đen ướŧ áŧ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, như thể bị ủy khuất rất lớn của Tô Từ. Khỏi cần nghĩ, trước kia cô nói sẽ quét dọn vệ sinh, còn có giặt giũ quần áo, nhất định cũng là gạt người.
Lục Chiết mở miệng: "Cô đi ra ngoài ngồi đi."
Tô Từ ngoan ngoãn gật đầu, cũng không có nói muốn lưu lại phòng bếp giúp đỡ, cô vẫn là có chút tự mình hiểu lấy.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Tô Từ nhìn Lục Chiết mang tới cháo trắng đã thay đổi nguyên trạng, hiển nhiên là được Lục Chiết bỏ thêm nước, nấu thêm một lần nữa. Củ cà rốt lớn xào tiêu của cô cũng được đổi thành món nhắm thái mỏng, trên một đĩa nhỏ khác là vài cái bánh bao nhân trứng sữa hấp nhỏ xinh.
Ánh mắt Tô Từ nhìn Lục Chiết không hừ một tiếng mà ngồi xuống phía đối diện, khuôn mặt thiếu niên cương lãnh, trên mặt không có biểu tình nào, nhưng [2] mạc danh lại làm Tô Từ cảm thấy hắn thật lợi hại.
Dù sao thì trù nghệ so với cô tốt hơn, Tô Từ liền cảm thấy thật là lợi hại.
Tô Từ kẹp lấy bánh bao nhân trứng sữa, cắn một ngụm, vỏ bánh mềm mại, bên trong chảy ra mùi vị sữa tươi, hương vị rất ngon.
So với trước kia mỗi ngày chỉ có thể ăn thức ăn cho thỏ, hoặc là gặm cà rốt, Tô Từ cảm thấy hiện tại có thể ăn bánh bao, thật sự là quá hạnh phúc.
Lục Chiết nói với Tô Từ: "Buổi chiều tôi sẽ đi ra ngoài một chuyến."
"Anh đi đâu?"
"Công tác." Ngày hôm qua ông chủ Phương đã đưa địa chỉ khách hàng cho hắn.
"Em đi cùng anh." Tô Từ nói thẳng không chút nghĩ ngợi.
Một mình ngây ngốc ở chỗ này quá chán, còn không bằng đi theo bên người Lục Chiết: "Em bảo đảm, em sẽ không làm phiền công tác của anh."
Cô vừa mới nói xong, chuông cửa liền vang lên.
"Có người tìm anh sao?" Tô Từ hỏi Lục Chiết.
Chuông cửa lại vang lên vài tiếng.
"Để tôi đi xem." Lục Chiết đứng dậy.
Mở cửa, hắn thấy ngoài cửa là một người đang ông trung niên mặc tây trang, phía sau đối phương còn đi theo hai người, trong tay xách đầy túi đựng lễ vật.
"Xin hỏi Tô Từ tiểu thư sống ở nơi này sao?" Người đàn ông trung niên hỏi Lục Chiết.
"Anh tìm tôi sao?"
Nghe được là tìm mình, Tô Từ đi tới, liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương là quản gia Phó gia: "Ông có việc gì sao?"
Phó quản gia cười mở miệng: "Tô Từ tiểu thư, đây là lễ vật đáp tạ lão phu nhân phân phó tôi đưa tới cho cô."
"Tôi nhớ rõ ngày đó thiếu gia nhà các người đã đáp tạ, cho tôi hai vạn." Tô Từ tuyệt đối nhớ rất rõ ngày đó Phó Bạch Lễ nói móc nói mỉa như thế nào.
Phó quản gia nghe ra thiếu nữ đang châm chọc, trên mặt ông ta vẫn duy trì nụ cười lễ phép như cũ: "Lão phu nhân nói, ngài ấy tự mình đáp tạ cô. Những lễ vật này mỗi loại đều là lão phu nhân phí không ít tâm tư chọn lựa, mong Tô Từ tiểu thư nhận lấy."
Ông ta tiếp tục nói: "Cảnh sát đã tìm được người vứt đồ xuống. Đối phương vì tâm tình không tốt nên đã thuận tay ném ấm nước thủy tinh xuống dưới, hiện tại đã bị giữ lại. Nhờ có Tô Từ tiểu thư, lão phu nhân mới tránh được một kiếp nạn. Lão phu nhân nói, về sau Tô Từ tiểu thư có cần giúp đỡ, đều có thể đi tìm Phó gia."
Trước kia có không ít thiên kim vì theo đuổi Phó Bạch Lễ mà tìm mọi cách tới gần hắn, tiến đến bên người hắn. Thậm chí có một lần, một vị thiên kim đánh chú ý tới trên người lão phu nhân, mục đích chính là để tiếp cận Phó Bạch Lễ.
Lúc này, Tô Từ cứu lão phu nhân, sự tình quá mức trùng hợp, không thể không khiến người nghĩ nhiều. Lần đó, Phó Bạch Lễ lo lắng đây cũng là một màn sắp đặt rất tốt.
Cho nên, Phó Bạch Lễ mới có thể tùy tiện tống cổ Tô Từ, mà lão phu nhân cũng không phản đối. Cho đến tối qua khi cảnh sát điều tra ra chân tướng, hôm nay lão phu nhân mới nhanh chóng phái người tới tặng lễ vật rồi nói lời cảm tạ.
Tô Từ thông minh, lập tức liền nghe ra Phó quản gia đang nói vòng vòng. Bên trong hào môn ai mà không có nhiều tâm nhãn? Hiện tại Phó gia đã tra rõ cô thật sự là ân nhân cứu mạng của lão phu nhân, thế nên mới có thể tỏ thái độ mang đồ tới tặng.
Cô hiểu được người trong hào môn hành sự cẩn thận, nhưng cũng không thể ngăn việc cô không thích.
Nhưng đương nhiên, nếu cô nên được đáp lễ khẳng định cô sẽ nhận lấy.
Tô Từ cũng không nói thêm gì cả, đồng ý để họ dọn đồ vật vào phòng.
"Tô Từ tiểu thư nếu có yêu cầu gì, tùy thời đều có thể đến Phó gia tìm tôi, tôi có thể giúp cô truyền lời đến lão phu nhân." Thái độ của Phó quản gia rất tốt.
Tô Từ thuận miệng đồng ý, cũng không nghĩ là thật.
* * *
Giải thích:
[1] Nhiễu nhĩ: Ồn ào đến tai.
[2] Mạc danh: Không nói nên lời, không thể giải thích được.