Chương 14.1Lục Chiết không lên tiếng.
Hẻm nhỏ bên này thực yên tĩnh. Ánh chiều tà chiếu xuống mặt đất, phản chiếu bóng dáng của hai người chồng lên nhau.
Tô Từ nhìn cái bóng trênmặt đất, cô hỏi Lục Chiết: "Lục Chiết, em nhẹ lắm đúng không?"
Trước kia khi còn là con thỏ cô thường xuyên nhìn Lục Chiết rèn luyện, đương nhiên sẽ biết hắn thoạt nhìn thon chắc, nhưng trên người có không ít cơ bắp. Thân hình cô mảnh khảnh, với hắn mà nói khẳng định là không nặng.
Lục Chiết vốn không rên một tiếng lại mở miệng, nghe không ra ngữ khí: "Không nhẹ."
Nhàn nhạt hai chữ, lập tức khiến Tô Từ xù lông. Nếu hiện tại cô vẫn ở thân hình con thỏ, lông tuyết trắng nhất định sẽ dựng thẳng lên, nổ tung thành quả bóng tuyết.
Lục Chiết nói cô không nhẹ, chính là hắn cảm thấy cô nặng!
Bốn bỏ năm thêm, đồng nghĩa là hắn cảm thấy cô béo!
Đối với thiếu nữ mà nói, trọng lượng cùng dáng người chính là vảy ngược không thể đυ.ng vào.
Cô dán sau lưng Lục Chiết, ghé vào bên tai Lục Chiết, hầm hừ mà nói: "Chỗ nào của em nặng? Chỗ nên gầy thì mảnh khảnh, nên nhiều thịt một chút cũng rất rõ ràng, dáng người của em là tiêu chuẩn thật sự!"
Bên tai là thanh âm nghiến răng nghiến lợi của thiếu nữ, hơi thở ấm áp phun lên sau tai, khiến Lục Chiết cảm thấy lỗ tai có chút ngứa.
Hắn nhìn phía trước, trong ánh mắt đen nhánh lộ ra một ý cười: "Ừ."
Tô Từ hừ một tiếng, ánh mắt cô dừng trên lỗ tai của Lục Chiết, kinh ngạc phát hiện trên thùy tai của hắn có một nốt ruồi nhỏ, thế nhưng lại có chút đáng yêu.
Cô vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào lỗ tai hắn.
Lục Chiết đang cõng cô cả người cứng đờ.
"Tô Từ." Thanh âm thiếu niên thanh lãnh.
"Ở đây."
Tô Từ như là phát hiện ra sự tình hiếm lạ gì đó, cô cười nói: "Lục Chiết, trên lỗ tai bên trái của anh một nốt ruồi nhỏ, dưới đuôi mắt bên trái của em cũng có một nốt ruồi nhỏ, bất quá anh không có đáng yêu như em."
Thân thể thiếu nữ trên lưng rất mềm mại, tiếng cười linh động, vừa nói vừa dùng ngón tay chạm vào lỗ tai hắn.
Trong thanh âm thanh lãnh của Lục Chiết nhiều thêm một tia bất đắc dĩ: "Ừ."
Dọc theo đường đi, Lục Chiết đi đường không chậm, nhưng bước đi lại rất ổn định.
Lúc sắp đi ra hẻm nhỏ, Tô Từ từ trên lưng hắn nhảy xuống.
Cô đi theo bên cạnh Lục Chiết: "Đợi lát nữa ông chủ Phương thấy được em chắc chắn sẽ rất kinh ngạc."
Lục Chiết nhìn cô một cái, đẩy cửa cửa hàng máy tính ra.
Trong cửa hàng, Tiểu Khoái Nhạc ngồi trên xe lăn nhỏ đang chơi đồ chơi, còn ông chủ Phương đang sửa máy tính.
"Anh Chiết tới rồi."
Tiểu Khoái Nhạc thấy Lục Chiết, mắt to đen nhánh nháy mắt sáng lên. Chờ khi cậu bé thấy Tô Từ bên cạnh Lục Chiết, cậu kinh ngạc đến mức miệng nhỏ mở ra, kích động đến mức bỏ luôn món đồ chơi trong tay: "Là chị gái xinh đẹp! Ba ba, là chị gái xinh đẹp!"
Dù chỉ thấy qua Tô Từ một lần, nhưng Tiểu Khoái Nhạc lại nhớ cô rất rõ.
"Thằng nhóc thúi, cái gì mà xinh đẹp.." Ông chủ Phương từ sau máy tính ngẩng đầu lên, lúc thấy Tô Từ, biểu tình cũng không khác gì Tiểu Khoái Nhạc cho lắm.
Cứu.. Là ân nhân cứu mạng!
Chú ấy bỏ qua công cụ trong tay, kích động đến nhanh chóng đứng lên: "Tiểu Chiết, cháu giúp chú tìm được ân nhân cứu mạng rồi sao? Thật tốt quá."
Tô Từ dùng tay chạm chạm Lục Chiết bên cạnh, cười khanh khách mà nhìn hắn: "Em không có nói sai đâu."
Lục Chiết rất thông minh, lập tức liền nhận ra ngay, thì ra người cứu Tiểu Khoái Nhạc trước kia, và ân nhân cứu mạng ông chủ Phương vẫn luôn miệng đề cập chính là Tô Từ.
Làn da rất trắng, một đầu tóc dài, mặc đồng phục trường Nhất Trung, trên chân còn cột sợi dây đỏ giống con thỏ của hắn.
Bộ dáng đó toàn bộ đều là hình dung Tô Từ.
Ông chủ Phương nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Từ, chú ấy kích động đến mức muốn cùng Tô Từ bắt tay. Nhưng nhìn hai tay mình đều dính đầy mồ hôi, lập tức chú liền cọ cọ qua lại vào quần áo của mình.
Cô bé nhỏ có một đôi tay trắng nõn sạch sẽ, ông chủ Phương rốt cuộc vẫn không muốn không có mặt mũi mà vươn tay ra, chú ấy sợ sẽ làm dơ tay cô bé ấy.
"Cuối cùng tìm được cháu. Lần trước cháu cứu con trai chú, chú còn chưa kịp cảm tạ cháu thật tốt." Ông chủ Phương bình phục cảm xúc một chút, cảm kích mà nhìn Tô Từ.
Tô Từ: "Lần trước chú đã nói cảm tạ rồi ạ." Cô cũng ăn kẹo của Tiểu Khoái Nhạc nữa.
"Ân tình lớn như vậy, làm sao một lời cảm tạ có thể trả hết? Về sau nếu muốn chú hỗ trợ, cháu cứ việc tìm chú." Ông chủ Phương hứa hẹn.
Tô Từ tùy ý lên tiếng, cô cảm thấy bản thân không có gì cần ông chủ Phương hỗ trợ, người cô cần chỉ có Lục Chiết mà thôi.
Tiểu Khoái Nhạc tự mình đẩy xe lăn đến bên chân Tô Từ, cậu bé ngẩng đầu nhỏ lên nhìn cô: "Chị gái xinh đẹp."
Tô Từ cúi đầu: "Còn nhớ rõ chị sao?"
Tiểu Khoái Nhạc dùng sức gật đầu: "Chị gái xinh đẹp như vậy, Khoái Nhạc đương nhiên nhớ rõ."
Tô Từ đối với cầu vồng thí của cậu bé nhỏ rất hưởng thụ, cô thưởng cậu bé thêm một gương mặt tươi cười thật lớn: "Lần sau chị sẽ mời nhóc ăn kẹo nha."
Bên cạnh, ông chủ Phương vỗ vai Lục Chiết: "Tiểu Chiết, lần này thật sự cảm ơn cháu vì đã giúp chú tìm được ân nhân cứu mạng." Tìm được ân nhân cứu mạng, cuối cùng chú ấy cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Lục Chiết: "Cháu cũng mới biết ân nhân cứu mạng mà Chú Phương nói chính là cô ấy."
Ông chủ Phương kinh ngạc mà nhìn Lục Chiết: "Cháu đã sớm biết cô bé đó?"
"Vâng."
Ông chủ Phương lại cảm khái mà vỗ bả vai của Lục Chiết: "Cái này cũng thật là có duyên." Chú ấy thuê Lục Chiết, bằng hữu của Lục Chiết lại cứu con của chú.
Chú ấy thấy cô bé nhỏ đang trêu đùa cùng Tiểu Khoái Nhạc, chú liền kéo Lục Chiết đến một bên, hạ giọng hỏi: "Tiểu Chiết, bằng hữu của cháu có muốn ăn chút gì không? Chú đi xào vài món ngon để chiêu đãi cô bé nhé."
Lục Chiết trả lời: "Cháu không rõ lắm."
Ông chủ Phương liếc mắt nhìn hắn: "Thằng nhóc này, như thế nào lại không biết? Là đàn ông con trai thì nên chủ.." Chú ấy đang nói đột nhiên im bặt.
Ông chủ Phương vốn nghĩ Lục Chiết và cô bé kia bộ dáng rất xứng đôi. Hiện tại vẫn là bằng hữu, nói không chừng về sau hai người có thể trở thành một cặp. Nhưng chú ấy đột nhiên nghĩ đến bệnh của Lục Chiết, lời kế tiếp nói như thế nào cũng không nói được.
Nếu là thiếu niên bình thường, Lục Chiết còn có thể có một đoạn tình luyến ái.
Trước kia chú ấy có cố ý lên mạng tìm hiểu bệnh ALS, chỉ biết bệnh này không có cách nào chữa khỏi. Cô bé kia còn có thanh xuân tươi đẹp, rất xinh đẹp, mà sinh mệnh của Lục Chiết chỉ bằng một cái liếc mắt, bệnh nan y sẽ bào mòn sức sống của hắn, làm hắn khô héo, chết đi.
Hai người không có khả năng ở bên nhau.
Ông chủ Phương thay Lục Chiết cảm thấy chua xót: "Không có gì, đợi lát nữa chú lại hỏi cô bé thích ăn gì sau."
"Đúng rồi, ngày mai có một tờ đơn, cháu cháu có nhận không?"
Ông chủ Phương không chỉ mở cửa hàng máy tính mà còn làm thêm nhiều việc khác, trong đó có bán sản phẩm mới, và nhận đơn sửa máy tính. Lục Chiết có đôi khi cũng sẽ hỗ trợ. Suy xét đến tình trạng của Lục Chiết, ông chủ Phương không có trích ra phần trăm của Lục Chiết.
"Vâng."
Ông chủ Phương: "Chú đi lấy địa chỉ cho cháu." Từ khi bắt đầu quen biết Lục Chiết, không có ngày nào là chú ấy không thay hắn cảm thấy tiếc hận.
Không nói đến giá trị nhan sắc của Lục Chiết, không nói đến thành tích học tập ưu tú của hắn, thì kỹ thuật máy tính của hắn cũng rất lợi hại.
Tuổi còn trẻ mà đã tạo ra mấy cái sản phẩm. Trước kia chú ấy giật dây, giúp Lục Chiết bán ra với giá không thấp.
Nếu Lục Chiết không phải có bệnh ALS, tương lai hắn nhất định sẽ là một vầng hào quang sáng chói.
Lục Chiết: "Cảm ơn chú Phương."
Thời điểm cơm tối, ông chủ Phương phô bày trù nghệ, Tô Từ cảm thấy hương vị khá tốt, cô ăn không ít