Chương 5.2May mắn là cô gái trẻ kia đã cứu được đứa bé.
Lại nhìn cô gái, lúc này mọi người mới phát hiện cô lớn lên thật xinh đẹp.
Thật hợp với câu nói kia, người đẹp thì lương thiện. Cô đã cứu được đến hai gia đình, gia đình của đứa trẻ và ba ba của nó cùng với gia đình của cậu trai trẻ tuổi kia.
Ông chủ Phương chạy nhanh đến hỏi Tô Từ: "Cô bé, cháu có bị thương không? Hay là chú đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra nhé? Té đến bị thương cũng không tốt lắm đâu."
Lúc này ông chủ Phương đối với Tô Từ là tràn đầy cảm kích. Con trai là mạng sống của chú ấy, Tô Từ cứu con chú, thì chính là ân nhân cứu mạng của chú.
"Cháu không có việc gì ạ." Tô Từ lắc đầu.
Lúc ấy cô đã biết Tiểu Khoái Nhạc sẽ mất mạng, cho nên ngay lúc xe lăn trượt ra ngoài, cô mới có thể phản ứng nhanh hơn so với mọi người.
"Cháu là ân nhân cứu mạng của chú, chú thật sự không biết nên làm thế nào mới có thể báo đáp ơn cứu mạng của cháu." Cảm xúc của ông chủ Phương vẫn kích động như cũ. Trong khoảng thời gian ngắn thế này chú ấy thật không biết mình nên báo đáp cô gái trước mặt như thế nào.
"Không cần đâu ạ." Cô chỉ là thuận tay mà thôi.
"Chị gái xinh đẹp ăn kẹo ạ." Bàn tay nhỏ múp thịt của Tiểu Khoái Nhạc vẫn cầm hai viên kẹo như cũ, cậu bé hoàn toàn không ý thức được vừa rồi bản thân mình đã trải qua một lần sinh tử.
Tô Từ rũ mắt, cô thấy giá trị sinh mệnh trên cổ tay cậu bé biến thành bảy ô vuông màu vàng.
Vậy là, Tiểu Khoái Nhạc còn có ít nhất bảy mươi năm tuổi thọ.
Tô Từ cầm lấy một viên kẹo trong tay Tiểu Khoái Nhạc: "Cảm ơn em nhé."
* * *
Sau khi cô rời đi.
Trong miệng Tô Từ ngậm viên kẹo mà Tiểu Khoái Nhạc đã đưa, cô hỏi Phú Quý: "Vì sao sau khi Tiểu Khoái Nhạc được cứu, tuổi thọ của cậu bé lại biến thành bảy mươi năm?"
Phú Quý đang ăn thứ gì đó có màu vàng kim rực rỡ, trông ngọt như kẹo bông gòn, mà thứ này chính là thứ nó nhận được sau khi Tô Từ cứu người.
Phú Quý thỏa mãn ợ một tiếng thiệt to: 【 Sau khi nguy hiểm được hóa giải, tuổi thọ sẽ trở về số tuổi thọ có được trong điều kiện bình thường. 】
Tô Từ híp mắt. Vậy là, nếu lúc nãy Tiểu Khoái Nhạc không chết, cậu bé vốn dĩ có thể sống đến tận bảy mươi tuổi.
Phú Quý: 【 Chủ nhân, tại sao chủ nhân lại cứu cậu bé? 】 Nó cho rằng chủ nhân sẽ không cứu người.
Tô Từ: "Cậu không nghe thấy ẻm kêu tôi là chị gái siêu cấp xinh đẹp sao?"
Phú Quý: 【.. 】
Cho nên, chủ nhân nhà nó chính là thích ngửi rắm có mùi cầu vồng?
* * *
Trong cửa hàng máy tính.
Sau khi tan học Lục Chiết nhận được điện thoại từ ông chủ Phương nên hắn liền đi qua một chuyến.
Mà lúc này, cảm xúc của ông chủ Phương đã bình tĩnh đôi chút. Chú ấy kể rõ chuyện nguy hiểm vừa xảy ra sáng nay cho Lục Chiết: "May mà có một cô gái nhỏ thấy nan nguy liền dũng cảm ra tay tương trợ, nếu không.."
Chú ấy nghĩ lại mà vẫn thấy sợ.
Lục Chiết không nghĩ tới sáng nay lại xảy ra một chuyện như vậy.
Hắn nhìn Tiểu Khoái Nhạc đang ngồi trên xe lăn ở bên cạnh. Trong miệng cậu bé có ngậm một viên kẹo ngọt, cậu bé vui vẻ đến mức cong cong đôi mắt. Khi nghe được ba ba nói vừa nói gì, cậu bé cất giọng non nớt: "Chị gái xinh đẹp ăn kẹo của Khoái Nhạc."
Bàn tay to có chút lạnh băng của Lục Chiết sờ đầu cậu bé.
"A Chiết, cô gái trẻ kia chẳng nói gì cả, cứ thế mà cầm một viên kẹo của Khoái Nhạc đi luôn. Ân tình lớn thế này, mà chú còn chưa cảm tạ cô bé được nữa."
Ông chủ Phương lại hỏi Lục Chiết: "Trên người cô gái trẻ mặc đồng phục của trường cháu, chắc hẳn là học sinh trường Nhất Trung, cô bé lớn lên vừa trắng vừa tinh xảo, cháu có biết không?"
Lục Chiết im lặng.
Ông chủ Phương tiếp tục nói: "Cô bé kia lớn lên xinh đẹp như vậy, ở trường học của cháu chắc chắn vô cùng xuất chúng, có lẽ còn là hoa khôi nữa đúng không." Đối với chú ấy mà nói, diện mạo của cô gái trẻ kia, hẳn là rất khó có người có thể so được với cô.
"Chú muốn tìm cô bé đó, trịnh trọng mà cảm tạ cô bé." Ân tình lớn như vậy, chú ấy cần phải trịnh trọng cảm tạ đối phương, chứ không phải là xem nhẹ mà cho qua.
Nhưng Lục Chiết chưa bao giờ chú ý đến nữ sinh trong trường, nên khi nghe ông chủ Phương nói vậy, hắn nhất thời rất khó trả lời.
Hiển nhiên, ông chủ Phương cũng biết tính tình của Lục Chiết, nên chú ấy cũng không tiếp tục truy hỏi.
Lang thang ở bên ngoài một vòng, Tô Từ mới về lại nơi ở của Lục Chiết.
Khi ra ngoài cô mới biết, nơi Lục Chiết ở là một tiểu khu cũ, xung quanh không có cây xanh, chỉ có bãi đỗ xe lộ thiên và một nhà để xe đạp, mái nhà còn bị rỉ sắt, trông vô cùng cũ nát.
Đi vào phòng khách, Tô Từ tìm thấy một chiếc bánh mì đã để qua đêm ở trong tủ lạnh. Bánh mì vừa cứng vừa lạnh, cô đáng thương gặm cắn. Nếu không phải thấy chính mình sắp trở lại thành thỏ, cô thật sự muốn nấu mì gói, mì gói còn tốt hơn so với bánh mì nguội. Huhu!
Vừa mới gặm xuống một ngụm bánh mì cuối cùng, ở bên kia cửa vang lên tiếng chìa khóa.
Tô Từ sợ tới mức mắc nghẹn một cục. Lục Chiết đã trở lại rồi sao?
Tay nhanh hơn não, cô nhảy xuống ghế sô pha chạy về phòng ngủ. Cô nhìn thân thể của mình, sau đó mở cửa tủ quần áo ra rồi trốn cả người vào bên trong.
Trên đường trở về từ cửa hàng máy tính, Lục Chiết thuận đường đi lấy một số đồ vật.
Hắn đi đến tủ lạnh lấy ra một bình nước, đang chuẩn bị vặn nắp, lại phát hiện không thấy bánh mì trong tủ lạnh.
Đóng cửa tủ lạnh lại, ngón tay thon dài của Lục Chiết cầm theo chai nước khoáng. Hắn xoay người, ánh mắt dừng trên sô pha, thấy nơi đó có một túi nhựa trong suốt.
Mà bên trên túi nhựa dính đầy vụn bánh mì.
Ánh mắt trầm xuống, Lục Chiết nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó đi nhanh đến phòng ngủ.
Hắn phát hiện, thùng giấy vốn được đặt trên mặt đất đã bị đè dẹp lép, mà con thỏ ở bên trong cũng không thấy đâu.
Gương mặt cương lãnh phủ kín hàn ý, ánh mắt tàn nhẫn của Lục Chiết dừng lại trước tủ quần áo. Ở bên trong tủ, Tô Từ đang ôm hai chân của mình, mái tóc dài đen nhánh nhu nhuận rũ ở sau lưng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, không hiểu sao lại trông đáng thương vô cùng.
Tại sao cô lại phải trốn đi chứ?
Tô Từ mím môi, cố gắng kiềm chế trái tim đang đập điên cuồng của mình. Cô cũng không sợ Lục Chiết! Cô chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không biết phải đối diện với Lục Chiết như thế nào với thân phận con người của mình mà thôi.
Ở bên ngoài, Lục Chiết liếʍ răng, hắn duỗi tay qua, trực tiếp mở cửa tủ quần áo ra.
Chỉ thấy trong tủ quần áo, con thỏ tuyết trắng đang yên tĩnh ngồi ngay ngắn trên quần áo của hắn, một đôi mắt đỏ ngơ ngác đang nhìn hắn vô (số) tội.
Lục Chiết: "..."
Làm quái nào mà con thỏ có thể chui vào tủ quần áo của hắn?
Lục Chiết cúi người xuống bế con thỏ lên. Giây tiếp theo, ánh mặt hắn dừng lại. Hắn cầm đồng phục của mình lên, chỉ thấy phía sau đồng phục có một vết bẩn màu đen.
Hắn ngửi một chút, là mùi xăng.
Tô Từ trợn tròn mắt. Chắc chắn là vào lúc cứu người cô đã cọ vào lớp xăng trên đường!
Cô ngẩng đầu, chột dạ nhìn Lục Chiết. Nhưng cô chỉ thấy cái cằm ngạnh lãnh của thiếu niên, hoàn toàn không thấy được vẻ mặt của hắn.
Ngày hôm sau, lớp học rất náo nhiệt.
Ngay lúc Triệu Ưu Ưu vừa đi vào chỗ ngồi, ở bên cạnh Lăng Huệ ngồi cùng bàn lập tức xích lại gần: "Ưu Ưu! Mình nghe nói trường chúng ta vừa nhận được một bức thư cảm ơn từ người ngoài trường, nói là trường chúng ta có một nữ sinh xinh đẹp đã cứu con chú ấy. Hiệu trưởng hình như rất coi trọng chuyện này."
Lăng Huệ chớp mắt với Triệu Ưu Ưu vài cái: "Tuy rằng mọi người đều đoán là cậu hoặc hoa khôi cứu người, nhưng mình biết chắc chắn là cậu! Chỉ có cậu ngày hôm qua là xin nghỉ không có ở trường học." Cô ta ôm lấy cánh tay của Triệu Ưu Ưu: "Ưu Ưu, mình không đoán sai đúng không, là cậu cứu người đúng không?"
Triệu Ưu Ưu nhớ lại vào buổi sáng ngày hôm qua, ở trên đường bản thân có giúp một cậu bé bị ngã đứng lên, thế nên cô ta gật đầu.