Chương 23

Biên tập: Cải

Mà Khương Yên hiện tại, ở thời điểm mối quan hệ giữa ba Khương và mẹ Khương còn chưa xuất hiện vấn đề, mẹ Khương đối với cô tràn đầy chờ mong. Lúc cô còn học tiểu học, mỗi ngày đều mang cô ra cửa đi học, bất luận sớm hay muộn đều sẽ luôn bồi cô, có những lúc bởi vì đưa cô đi học lớp tài năng mà mùa đông 6 giờ rưỡi bà đã phải dậy.

Chỉ là, khi Khương Yên học sơ trung, quan hệ vợ chồng hai người xuất hiện vấn đề, mẹ Khương liền không còn đưa cô đi học nữa. Nhưng nếu thực sự muốn báo danh, hảo hảo luyện tập lại một tháng, kỳ thật Khương Yên hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí còn có thể biểu diễn cực kỳ thành công.

Nghe vậy, Nguyễn Nghiên Nghiên ngạnh hạ nhìn cô "Cậu, cái đồ lừa đảo"

Khương Yên "..."

Hoắc Đình Diễm cũng nghiêng đầu nhìn tay cô, ngón tay thon dài, đặc biệt trắng nõn, bất quá lòng bàn tay lại xuất hiện vết chai, đó là ấn ký do luyện đàn để lại.

Anh vân đạm phong khinh thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt hỏi "Cậu không phải biết đàn dương cầm sao?"

Khương Yên biết đàn dương cầm, trước đó Hoắc Đình Diễm không biết, việc này là bị Dụ Hướng Văn hỏi được ở trên lớp học bổ túc. Khi đó, thời điểm làm bài tập Khương Yên ngửa tay bị bọn họ nhìn thấy, Dụ Hướng Văn "ai da" một tiếng hỏi sao ngón tay cô lại bị như thế này, giống như tay của Hoắc Đình Diễm vậy, đều có vết chai.

Khương Yên lúc đó cũng không biết suy nghĩ cái gì, thực bình tĩnh nói đó là do khi còn nhỏ luyện đàn dương cầm lưu lại.

Lời này vừa nói ra, mặt khác hai người đều ngẩn cả người.

Nguyễn Nghiên Nghiên cùng Cảnh Hoán liếc nhìn nhau, nhìn về phía Hoắc Đình Diễm, trăm miệng một lời hỏi "Cậu làm sao biết được?"

Hai người này, từ khi nào lại hiểu biết về nhau như vậy?

Khương Yên rõ ràng cũng vô cùng sửng sốt, cô không nghĩ tới ngày đó thuận miệng nói cùng Dụ Hương Văn lại bị Hoắc Đình Diễm nghe thấy, hơn nữa....còn nhớ kỹ.

Cô nhíu mày nghĩ nghĩ, thời điểm khi ấy mình cùng Dụ Hướng Văn bọn họ nói chuyện, người này rõ ràng không phải là đang làm bài tập sao?

Cô ghé mắt, nhìn về phía Hoắc Đình Diễm, mím mím môi, nói "Cậu nghe thấy?"

Hoắc Đình Diễm thực bình tĩnh gật đầu "Ừ"

Nguyễn Nghiên Nghiên hồ nghi nhìn về phía hai người, trợn tròn mắt hỏi Khương Yên "Khương Yên, thì ra cậu biết đàn dương cầm a! Cậu không phải sẽ còn biết đàn ghi-ta nữa chứ?"

Khương Yên "...."

Cái này, đến phiên Cảnh Hoán chấn kinh rồi.

"Cậu thì ra đa tài đa nghệ như vậy a?"

Là bọn họ đã xem thường cô rồi.

Khương Yên ngượng ngùng cười cười "Kỳ thật đều là học khi còn nhỏ, hiện tại chỉ sợ đã quên gần hết"

"Cậu nói bậy" Nguyễn Nghiên Nghiên liếc mắt nhìn cô "Tớ lần trước có nhìn thấy tiểu đồ vật trên giá sách của cậu a"

"Cái gì?"

"Khúc phổ a, cậu có phải hay không viết khúc phổ?"

Khương Yên "...."

Trong nháy mắt, không chỉ là Cảnh Hoán, mà còn có Hoắc Đình Diễm cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò.

Khương Yên bị nam thần nhìn chăm chú dẫn đến áp lực, cắn răng thừa nhận "Tớ đó là..."

Chuẩn bị cho idol, khúc phổ đó cô viết chính là để chuẩn bị cho Hoắc Đình Diễm! Cô biết Hoắc Đình Diễm hát rất hay nhưng anh vẫn luôn không tìm được làn điệu cùng tác phẩm phù hợp cho nên hiện tại mới có thể vẫn luôn bị chậm trễ. Khương Yên biết hai năm sau anh sẽ tham gia một cuộc thi ca hát, tuy rằng không nhất định sẽ dùng đến khúc phổ của cô nhưng Khương Yên vẫn là muốn thử một chút.

Cô hiện tại là chuẩn bị trước đem những ca khúc mình đã viết xong gửi đi, ôm một tia hy vọng rằng ca khúc của mình sẽ được nam thần nhận lấy. Nếu như vận khí tốt còn có thể có điểm danh khí, như vậy, lúc đó cô liền có thể danh chính ngôn thuận viết sáng tác ca khúc cho Hoắc Đình Diễm, làm người chuyên viết nhạc cho anh a!

Khương Yên hiểu biết thanh tuyến của anh, cũng hiểu biết phòng cách âm nhạc của anh, Đời trước cô có viết cho anh một ca khúc nhưng Hoắc Đình Diễm cũng không biết ca khúc đó là của cô. Khi đó, Hoắc Đình Diễm lúc tham gia thi đấu đã chọn ca khúc này, sau đó giành được giải nhì mà bài hát kia cũng nhanh chóng được chia sẻ rộng rãi trên internet, trở thành thần khúc.

Kể từ sau sự kiện đó, Khương Yên liền đặc biệt chuyên chú, siêng năng viết nhạc cho anh!

Tuy rằng sao đó, mấy ca khúc kia còn chưa được nam thần hát thì cô đã đến nơi này nhưng cô vẫn cảm thấy rất thỏa mãn bởi vì trong cuộc thi ngày ấy, Hoắc Đình Diễm đã hát bài hát mà cô viết cho anh!

Nam thần như vậy, cô chính là yêu cả đời cùng nguyện ý!!!!

"Đó là cái gì?" Hoắc Đình Diễm đáy lòng sinh ra một chút hiếu kỳ "Không phải viết cho chính mình?"

Khương Yên ngước mắt nhìn anh, gật gật đầu "Viết cho người khác"

Nhưng giờ khắc này, cô không thể nói cho Hoắc Đình Diễm rằng, đó chính là viết cho cậu, viết cho cậu a!!!

Tớ cả đời này chỉ nghĩ muốn viết nhạc cho cậu a! Cả đời này cũng chỉ viết cho cậu!

Cảnh Hoán "Viết cho người khác? Khương Yên, cậu còn có bằng hữu thích ca hát sao?"

Tình huống hiện tại của Khương Yên chính là cưỡi lên lưng cọp khó lòng leo xuống a. Cô vừa muốn thừa nhận lại vừa không muốn thừa nhận.

Thời điểm còn đang rối rắm, Hoắc Đình Diễm đột nhiên hỏi "Đã bao lâu không luyện đàn rồi?"

...????

Khương Yên không rõ nguyên do nhìn anh "Rất lâu rồi"

Nguyên chủ đã hơn một năm bỏ bê không luyện đàn rồi.

Hoắc Đình Diễm gật đầu, thấp giọng hỏi "Không nghĩ muốn thay lớp tranh giải?"

Khương Yên giật mình lăng hạ, đột nhiên hiểu rõ ý tứ của Hoắc Đình Diễm. Cô trầm mặc một lát, rối rắm.

Kỳ thật, báo danh cũng không có vấn đề gì, cô cũng nắm chắc bản thân có thể biểu diễn tốt nhưng trọng điểm chính là, cô chỉ nghĩ muốn hảo hảo đu idol, hảo hảo học tập không nghĩ muốn làm chuyện gì khác!!!

Thời điểm rối rắm, Hoắc Đình Diễm lại tiếp tục hỏi "Không muốn?"

Ánh mắt nhìn Khương Yên có lóe chút hứng thú.

Đột nhiên, Khương Yên bị ánh mắt này của anh đánh bại, vội vàng nói "Muốn! Đương nhiên là muốn! Tớ nhất định sẽ báo danh"

Nếu idol đã kêu cô báo danh, cô đây nhất định phải báo!

Anh anh anh, idol kêu mình đi biểu diễn, biểu diễn cho toàn trường xem, biểu diễn cho idol xem, cho anh biết, cô chính là một fan hâm mộ phi thường ưu tú đó!

Cô tuyệt đối tuyệt đối sẽ không làm idol mất mặt!!

Nguyễn Nghiên Nghiên đối diện nhìn Khương-chó săn-Yên bằng ánh mắt rèn sắt không thành thép. Người này không thể giữ vững một chút điểm mấu chốt của bản thân hay sao!

"Khương Yên, cậu trọng sắc khinh bạn"

Khương Yên "hứ" một tiếng, chỉ vào Hoắc Đình Diễm "Không phải, tớ là trọng idol!"

Tuyệt đối không phải là trọng sắc khinh bạn.

Hoắc Đình Diễm bị lời nói của Khương Yên làm sặc nước, yên lặng tiếp nhận sự thật rằng Khương Yên chính là fan của mình

"Vậy cậu biểu diễn tiết mục gì?" Thân là fan chân ái, phải thời thời khắc khắc có tò mò chi tâm.

Hoắc Đình Diễm nhướng mày "Tò mò?"

"Có một chút"

Hoắc Đình Diễm trầm mặc một lát, đột nhiên nói "Chắc là đàn hát"

"Lại là đàn ghi-ta sao?"

"Không phải" Hoắc Đình Diễm uống một ngụm canh, chậm rì rì nói "Cô giáo chuẩn bị an bài cho tôi một người bạn diễn"

"Cái gì!!!"

"Bạn diễn phối hợp đàn dương cầm"

Khương Yên: "....!!!!"

....

Sau khi ăn trưa xong, Khương Yên và Nguyễn Nghiên Nghiên cùng nhau trở về ký túc xá. Phòng của các cô vốn dĩ có bốn người nhưng sau lại bởi vì Khương Yên mà hai người còn lại lục tục dọn đi.

Sau đó, hiện tại phòng ký túc cũng chỉ còn dư lại hai người các cô, hai người bá chiếm phòng cho bốn người.

Đại khái là do nhà Khương Yên đóng góp rất nhiều tiền cho trường học cho nên một tháng nay nhà trường cũng không có phân ai đến phòng các cô.

Đương nhiên, Khương Yên cảm thấy cũng có khả năng là mấy bạn học kia biết phòng này có cô, sợ bị kẻ bệnh tâm thần là cô đây lây bệnh, ảnh hưởng đến bản thân cho nên nhất nhất đều cự tuyệt chuyển đến đây.

Trở lại ký túc xa,s Khương Yên trước tiên là lục tìm đồ vật của mình.

Nguyễn Nghiên Nghiên vừa đi vệ sinh ra, nhìn đến bàn học bị tìm kiếm đến rối loạn của mình, nói "Khương Yên, cậu tìm cái gì vậy?"

"Tìm một quyển sách" Khương Yên nhíu mày nói "Tớ thật lâu không có đàn dương cầm, rất nhiều chỗ đều đã quên không sai biệt lắm"

Quyển sách Khương Yên đang tìm là bút ký trước đây của nguyên chủ được đóng thành sách, trong đó có rất nhiều phương pháp học tập của cô ấy về phương diện học tập tài nghệ. Trong trí nhớ của nguyên chủ, quyển sách kia là để ở ký túc xá.

Nguyễn Nghiên Nghiên "..."

Cô "a" một tiếng, không có quá nhiều hứng thú.

"Vậy cậu cứ tiếp tục tìm, tớ đi ngủ trước"

"Được" Khương Yên đáp, đem toàn bộ đồ vật trong ngăn tủ lôi ra, tìm kiếm.

Sau đó, cô rốt cuộc cũng tìm thấy được quyển sách kia, mắt sáng rực, rốt cuộc cũng tìm thấy được, còn may là không có bị mất. Trước đó,nguyên chủ có ý nghĩ không muốn động lại vào mấy thứ này cho nên liền đem nó tùy tiện vứt vào một góc, hy vọng bản thân vĩnh viễn sẽ không nhìn đến, không nghĩ đến.

Tâm tư của nguyên chủ thực mâu thuẫn. Kỳ thật, cô ấy rất thích những thứ tài nghệ đã được học này, nhưng cố tình, người mẹ hiền trước kia thường đưa cô ấy đi học đã "không còn", thậm chí mẹ Khương đối với việc cô ấy chạm vào những thứ này cực kỳ chán ghét, dần dà, Khương Yên chính mình cũng sinh ra tâm lý kháng cự.

Cô ấy thích, nhưng sợ hãi nhìn thấy chúng.

Vừa nhìn thấy chúng, thật giống như lại nhìn thấy khoảng thời gian tươi đẹp trong quá khứ kia, nhưng khoảng thời gian đó, cô ấy biết, đã chẳng thể quay lại.

Khương Yên tĩnh tâm, cố không phát ra tiếng động quá lớn, cầm quyển sách kia nghiêm túc ngồi lật xem.... Chữ của nguyên chủ cùng Khương Yên không giống nhau, chữ của cô ấy thiên về lối chứ khải nhưng cũng là phi thường xinh đẹp. Chữ trong sách viết rõ ràng, sạch đẹp, trình bày khoa học khiến người nhìn cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Khương Yên lật xem một hồi lâu sau mới đem sách cất đi, trèo lên giường ngủ.

Ngủ đủ giấc mới có sức lực làm đại sự!!! Đây là tư tưởng trước giờ của Khương Yên!

....

Bên kia, Cảnh Hoán cùng Hoắc Đình Diễm cùng nhau trở về ký túc xá nghỉ ngơi.

Hôm nay Quách Tuấn Trì có việc, không thể cùng hai người đi ăn cơm, kết quả không ngờ cậu lại nghe được bát quái như vậy.

Cảnh Hoán đi theo Hoắc Đình Diễm đi vào ký túc xá, phòng bọn họ có bốn người, trừ bỏ Cảnh Hoán, Quách Tuấn Trì, Hoắc Đình Diễm ba người bọn họ còn có một người nữa là lớp trưởng lớp bọn họ, Vạn Nhất Đồng.

"A Diễm" Cảnh Hoán thực sự là nhìn không được nhìn anh "Lời nói kia của cậu chính là cổ vũ Khương Yên đi báo danh, tranh thủ cơ hội được cùng cậu biểu diễn?"

Nói thật, Cảnh Hoán người này không tính thông minh, có những lúc còn đặc biệt trì độn nhưng thời điểm ăn trưa Hoắc Đình Diễm nói nhưng lời kia, cậu vẫn là có thể lý giải ra được. Cũng chính là bởi lý giải được cho nên mới cảm thấy khó có thể tin.

Cảnh Hoán nghĩ nghĩ, vẫn không thể hiểu được tại sao anh làm như vậy.

Là bởi vì Khương Yên là fan hâm mộ của mình hay là vì nguyên nhân khác?

Cậu ta không hiểu.

Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm tạm dừng một lát, nói "Đúng, nhưng cũng không hẳn là như vậy"

Anh cũng không có nói Khương Yên phải tranh thủ giành lấy cơ hội biểu diễn cùng anh, anh chỉ là hy vọng cô có thể đem sở trường của bản thân phát huy ra ngoài.

Cảnh Hoán hồ nghi hỏi "Thái độ hiện tại của cậu đối với Khương Yên, có chút kỳ quái"

Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng, ngồi ở trên ghế mở sách ra xem, trong đầu không tự chủ được hiện lên một màn trong văn phòng sáng nay, tất cả giáo viên ngoài trừ cô giáo Triệu đều không tin cô, tất cả đều nhằm vào cô. Tuy rằng Khương Yên che dấu rất tốt nhưng không biết vì sao, Hoắc Đình Diễm vẫn có thể từ trong mắt của cô nhìn ra tia bi thương.

Anh trước kia xác thật có chút chán ghét Khương Yên, bất quá loại chán ghét này không sâu. Quan hệ của anh với bạn học vốn dĩ không quá thân thiết. Đa số đều là quan hệ bạn cùng lớp, cùng trường đơn giản, rất ít trường hợp có thể trở nên thân thiết hơn. Hơn nữa, trải qua một đoạn thời gian tiếp xúc, anh cảm thấy Khương Yên không có không tốt như vậy.

Người một khi có chung một loại sự tình liền sẽ đối với người đồng cảnh ngộ, sinh ra đồng tình.

= = =

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Yên: Có phải cơ hội của tớ đã tới?

Diễm ca: Cũng không nhất định sẽ được chọn.

Tác giả: Đại móng heo, Khương Yên có được chọn hay không còn không phải do cậu định đoạt????

Diễm ca: Ừ, tôi muốn biết cô ấy viết nhạc cho ai

Khương Yên: Anh, viết cho anh a!!! Em chỉ viết nhạc cho anh!!! Anh, anh, anh....

Nguyễn Nghiên Nghiên: Kẻ trọng sắc khinh bạn, quyết không cứu

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~