Biên tập: Cải Hoắc Đình Diễm trầm mặc, không ngờ nguyên nhân là do chữ viết.
Bởi vì những lời kia, ánh mắt anh nhìn Khương Yên có chút biến hóa.
"Cấp hai"
Khương Yên quay đầu nhìn anh cười, nghiêm túc khen "Cậu thật là lợi hại, tớ quả nhiên không có thần tượng sai người"
Hoắc Đình Diễm "...."
Anh nhẹ hạ mi, chuyển đề tài khác "Không xem chương trình?"
Khương Yên "Xem!"
Cô vội vàng đáp ứng, có chút ủy khuất "Hẳn là đã bỏ lỡ khá nhiều"
Hoắc Đình Diễm không nói chuyện. Thời điểm trên màn hình xuất hiện cảnh mình cùng người khác thi đấu, Hoắc Đình Diễm nhìn nhìn, trầm mặc.
Anh kỳ thật không có thích xem chương trình mà mình tham gia, cứ cảm thấy có quái quái nhưng có đôi khi vì công việc nên phải xem để biết bản thân chỗ nào không tốt, chỗ nào có vấn đề. Cho nên có vài chương trình, Hoắc Đình Diễm sẽ xem đi xem lại nhiều lần,nhưng mà cùng người khác xem, trừ ba mẹ ra, đây vẫn là lần đầu tiên.
Anh đang nghĩ ngợi, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc, cùng so sánh với âm thanh trên TV.... Dường như chậm hai phút.
Anh nhìn về phía Khương Yên, vẻ mặt nghi hoặc.
Khương Yên bật chế độ yên lặng, để điện thoại vẫn đang hiện hình ảnh của chương trình Hoắc Đình Diễm tham gia sang một bên, nhỏ giọng giải thích "Tớ phải cày view cho cậu"
Hoắc Đình Diễm "..."
Hiển nhiên, Khương Yên đối với việc này đã quen tay.
....
Đây là gameshow thi đấu có tính khiêu chiến cao, ngoài Hoắc Đình Diễm còn có mấy nam minh tinh khác tham gia. Tuổi tác của bọn họ bất đồng, có diễn viên, cũng có ca sĩ tổng tất cả có năm người.
Chương trình này trước đây Khương Yên đã xem đến thuộc lòng, cũng biết được kết quả cuối cùng là gì. Một đám người bọn họ tiếp thu các loại khiêu chiến của tổ tiết mục, nào là lưu đày đảo hoang, hơn nữa mỗi ngày đều phải đối mặt với khó khăn bởi nhiệm vụ mà tổ tiết mục giao cho... quan trọng nhất là bọn họ không có tiền, muốn có cái gì đều phải tay làm hàm nhai.
Hoắc Đình Diễm ở trong chương trình là người nhỏ tuổi nhất, ban đầu người được mời vốn không phải anh, là một nam nghệ sĩ khác cùng người đại diện với anh. Người kia bởi vì đang bận quay phim, không nghĩ muốn tham gia chương trình này chịu khổ cho nên liền từ chối tham gia. Người đại diện của Hoắc Đình Diễm vì không muốn nghệ sĩ nhà mình bị gièm pha cho nên liền đem Hoắc Đình Diễm đến thế chỗ. Hoắc Đình Diễm không dưng được lợi tất nhiên là đáp ứng.
Bất quá chuyện này, sau này vẫn bị cho hấp thụ ánh sáng.
Khương Yên nhớ rõ thời điểm chuyện này bị lộ ra Hoắc Đình Diễm bị mắng thảm cơ nào. Mọi người căn bản không hề biết rõ chân tướng, hơn nữa bởi vì chương trình kia phát hỏa mà ác ý nói Hoắc Đình Diễm có hậu đài, cố ý đoạt tài nguyên của đàn anh,còn nói anh chỉ là một tân binh vậy mà dám ý thế hϊếp người.
Tóm lại, Khương Yên mỗi lần nhìn thấy mấy kẻ trên mạng không biết chân tướng mắng anh đều tức đến phát khóc.
....
Tưởng tượng đến ngày đó Khương Yên cảm thấy thật đau lòng, hy vọng Hoắc Đình Diễm đừng nổi tiếng nhanh như vậy, mong anh có thể hảo hảo hưởng thụ tự do một thời gian nữa. Nhưng Khương Yên hiểu ý nghĩ này của bản thân, quá ích kỷ.
Nghĩ nghĩ, Khương Yên thật sâu thở dài.
Hoắc Đình Diễm ở bên cạnh liếc mắt nhìn cô một cái "Chương trình nhàm chán?"
"A?" Khương Yên giật mình, lắc lắc đầu "Không có, chương trình của các cậu rất thú vị, trong nước hẳn là lần đầu tiên xuất hiện gameshow như thế này đi. Tham gia gameshow này hẳn cậu tiêu tốn không ít thể lực?"
Hoắc Đình Diễm ừ một tiếng "Có chút"
Thời điểm quay xong, anh mỗi ngày trên cơ bản đều là nằm xuống giường liền ngủ. Chất lượng giấc ngủ của Hoắc Đình Diễm cũng giống như con người anh vậy, này nằm xuống liền có thể ngủ liền có thể nghĩ lúc ấy có bao nhiêu mệt.
Gameshow anh tham gia có tên là
, phù hợp chủ đề, cũng phù hợp với nội dung.
Bọn họ xác xác thực thực một đường đều là dũng cảm về phía trước!
Sau khi chương trình kết thúc, Khương Yên cực kỳ có tự giác đứng lên, cùng Hoắc Đình Diễm nói lời tạm biệt.
Hoắc Đình Diễm gật gật đầu, nghĩ đến nhà cô bên kia vẫn là một mảnh đen xì, tạm ngừng một lát sau đó kiến nghị "Có muốn gọi điện cho bảo vệ cho người lại nhìn một chút không?"
Khương Yên mím môi cười, nhẹ giọng đáp ứng "Được a"
Vừa dứt lời, chuông di động liền vang lên, cô sửng sốt nhìn thông báo tên người gọi đến một hồi lâu mới nghe.
"Uy, mẹ"
Là mẹ của cô, mẹ của Khương Yên, là người mà cô từ khi xuyên qua đến giờ vẫn chưa gặp mặt lấy một lần.
Mẹ Khương lãnh đạm ừ một tiếng, thấp giọng hỏi "Con không về nhà?"
"Con có a" Khương Yên nghiêm túc nói "Trong nhà đột nhiên mất điện cho nên con đi ra ngoài một lát"
Khương Yên ứng thanh, ngữ khí lãnh đạm "Không gọi bảo vệ đến xem?"
"Con chưa...."
Cảm xúc của mẹ Khương vẫn như cũ không có biến hóa "Mẹ đã gọi điện cho họ rồi, con nên về nhà đi"
Khương Yên há miệng thở dốc, trầm mặc hai giây mới nói "Vâng"
Vừa dứt lời, mẹ Khương ở đầu dây bên kia trực tiếp cúp điện thoại.
Khương Yên nhìn chằm chằm di động trên tay, quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm cười "Vậy tớ về trước đây"
Di động cách âm không quá tốt, lời mẹ Khương nói một chữ không rơi đều bị Hoắc Đình Diễm nghe thấy. Anh nhìn gương mặt tươi cười của Khương Yên, theo bản năng nhíu nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng cũng không biết bản thân nên nói gì mới đúng.
"Ừ"
Khương Yên đem đồ sạc trong tay đưa cho anh cười "Siêu cảm ơn đồ sạc của cậu"
Cô đối với Hoắc Đình Diễm cười đặc biệt vui vẻ, trong ánh mắt dường như còn lóe lên ánh lệ, từng câu từng chữ nói "Thực sự hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong đời này của tớ!"
Là ngày vui vẻ nhất kể từ khi cô đến nơi này. Tuy rằng Hoắc Đình Diễm không nói nhiều lắm, cũng không quá nhiệt tình nhưng ít nhất anh khiến cô cảm nhận được ấm áp. Rõ ràng anh cái gì cũng chưa làm, nhưng Khương Yên lại cảm thấy như vậy là đủ rồi, đời này là fan của một idol như anh, đáng giá.
Cô không có nhìn nhầm người, chưa từng.
Hoắc Đình Diễm trầm mặc giây lát, hơi hơi gật đầu "Nghỉ ngơi sớm một chút"
"Được a, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức đêm, xem weibo ít một chút, trên mạng chướng khí mù mịt, không có hợp với cậu!" Khương Yên nghịch ngợm chớp mắt "Tớ đi trước đây,cảm ơn vì hôm nay"
Thẳng đi khi bóng dáng Khương Yên khuất sau cánh cửa Hoắc Đình Diễm mới thu hồi lại ánh mắt, cúi đầu nhìn đồ sạc trong tay lâm vào trầm ư.
....
Đứng ở cửa nhà, Khương Yên hít một hơi thật sâu, sau đó mới nhẹ chân bước vào.
Trong phòng vẫn như cũ đen như mực nhưng có xuất hiện ánh đèn của điện thoại, trước cửa còn có một cái vali hành lý.
Thời điểm Khương Yên đi tới mẹ Khương mới ngẩng đầu nhìn qua, lạnh nhạt hỏi "Con vừa mới đi đâu?"
"Ở nhà bên cạnh. Nhà mình mất điện, điện thoại con sập nguồn cho nên liền đến nhà bên cạnh mượn đồ sạc"
Mẹ Khương nhíu mày, chỉ chỉ "Nhà bên kia?"
"Bên trái"
Mẹ Khương ừ một tiếng, nhìn nhìn điện thoại "Mẹ vừa mới gọi điện cho bảo vệ, nói là bị nhảy áp, đợi lát nữa họ sẽ gọi người đến xem"
Khương Yên mím môi, nhẹ nhàng "vâng" một tiếng "Mẹ...." Cái xưng hô này có chút khó mở miệng nhưng cuối cùng cô vẫn phải kêu.
Cô ngẩng đầu nhìn mẹ Khương bên kia. Mẹ Khương đứng lên, liếc mắt nhìn cô một cái "Có chuyện?"
"Mẹ có khỏe không?"
Mẹ Khương cười lạnh, cầm theo di động cùng hành lý đi lên trên lầu "Rất tốt. Mẹ đi ngủ trước, con cũng nghỉ ngơi sớm đi"
Khương Yên "...."
Nghe trên lầu xuất hiện tiếng bước chân, thật lâu sau cô mới nhẹ giọng đáp ứng "Vâng"
Đại khái là cảm giác còn sót lại của nguyên chủ, giờ khắc này, Khương Yên thế nhưng cảm thấy có chút khổ sở. Bị mẹ ruột đối xử lãnh đạm như vậy, là người bình thường sao có thể chịu được. Khương Yên cảm thấy nguyên chủ tinh thần không có vấn đề mới kỳ quái, người bình thường sao lại có thể chịu đựng được ở trong gia đình không bình thường như vậy.
Khương Yên ngồi trên sô pha một hồi lâu thẳng đến khi bảo vệ gọi điện thoại đến hỏi, cô mới đứng lên nghe máy trả lời. Sau khi cúp điện thoại liền chậm rì rì trở về phòng.
Lần đầu tiên gặp mặt mẹ, cô không nghĩ tới lại là cái cục diện này, tình huống hiện tại, Khương Yên không biết bản thân nên đối đãi với mẹ Khương như thế nào mới có thể đem tình cảm mẹ con của hai người khôi phục lại bình thường.
....
Trên mạng bởi vì gameshow tối qua mà hơi có chút bọt nước.
Tập đầu tiên cũng đã phát sóng, người tham gia cũng có người có nhân khí cao hơn nữa tổ tiết mục còn mạnh tay chi tiền mua hot search, không ít người sau khi lên weibo nhìn thấy video đều tỏ vẻ ngây người.
[ Mẹ con ơi, cái này là chương trình mới sao? Cái giả thiết quỷ gì vậy a? Vì sao nghệ sĩ tham gia lại khổ như vậy a?]
[Chỉ có mình tôi thấy chương trình thực sự rất đẹp hay sao? Năm nghệ sĩ tham gia lớn lên đều thật soái a, tôi muốn biết cái người đầu tiên thi bơi lội là ai? Như thế nào trước nay chưa từng thấy qua, là gương mặt mới sao? Lớn lên thực sự quá soái, hơn nữa còn siêu cấp tài năng a!!!]
[A a a a a, lầu trên nói chính là tiểu ca ca diện mạo thực tinh xảo sao? Tiểu ca ca thực ít nói a, hơn nữa ống kính cũng không quay đến nhiều lắm nhưng thực sự rất hút mắt ]
[Nhìn thấy Thành ca của chúng ta, buổi trưa chỉ có thể ăn một quả táo, thật quá khổ a, phải biết rằng anh ấy ghét nhất là ăn táo a]
[Ha ha ha ha, cười muốn chết, năm người đàn ông đều không biết nấu cơm, kể cả có thắng được gạo cùng đồ ăn nhưng cũng chỉ có thể nấu bừa, thực quá thảm!]
[Muốn biết tiểu ca ca kia là ai, lớn lên thật đẹp trai hơn nữa ca hát còn dễ nghe như vậy]
....
Khương Yên nằm trên giường đọc bình luận trên weibo, trong mắt xoay chuyển sau đó liền muốn sửa tên weibo của mình nhưng sửa được một nửa lại từ bỏ.
Weibo này là của nguyên chủ, cô ấy chuyên dùng để chú ý Hướng An Lan, cũng tham gia không ít fan club của Hướng An Lan. Khương Yên cảm thấy như vậy thật không tốt, suy nghĩ giây lát, cô liền thoát weibo, một lần nữa đăng ký một tài khoản mới, chỉ chú ý một mình Hoắc Đình Diễm, hơn nữa còn đặt tên là: Nhất mộng nhất sinh.
Cái nick name này coi như là nói lên tâm tư ẩn dấu của cô đi, cũng coi như là thật tối khái quát sinh hoạt của cô.
Sau khi đặt xong nick nam, Khương Yên liền bỏ ra giường bật máy tính, đem hình ảnh của Hoắc Đình Diễm ở gameshow toàn bộ cắt ra. Cô đời trước đã vì đu idol mà khổ luyện một thân nhϊếp ảnh cùng cắt nối biên tập video cao siêu.
Truy tinh có tốt có xấu. Đối với cô mà nói, truy tinh khiến cô có động lực học tập hơn nữa còn ngày một tốt lên.
Hì hục đến nửa đêm, Khương Yên vội vàng đem toàn bộ ảnh chụp cut ra. Sau khi chỉnh sửa đống ảnh kia đạp chuẩn, cô liền chuẩn bị đăng lên weibo.
Hoắc Đình Diễm cũng có trang cá nhân chính thức nhưng hàng năm không có đăng cái gì, hơn nữa anh cũng không phải là kiểu người động cái liền đăng weibo nhưng fan lại không ít, hơn một vạn fan. Khương Yên nhìn nhìn, phát hiện sau khi gameshow kia được phát sóng, weibo của anh có tăng lượt follow nhưng không phải đặc biệt nhiều.
Cô suy nghĩ giây lát, đem ảnh của mình đăng lên weibo. Cô hiện tại còn chưa có fan nên chỉ đành chờ đợi bài của mình được đại V nào nhìn thấy nhắc qua một chút.
Sau khi làm xong video, Khương Yên lại đem toàn bộ ảnh chụp của Hoắc Đình Diễm trên trang cá nhân chính thức của anh lưu về, chuẩn bị ngày hôm sau sẽ photoshop một chút.
Sau khi làm xong hết thảy, Khương Yên cũng mệt mỏi, vừa đặt lưng lên giường liền ngủ.
Cô hoàn toàn không biết mấy ảnh mà bản thân cắt nói biên tập đã khiến Hoắc Đình Diễm có thêm vài vạn fan, cũng giúp gameshow kia tăng độ hot... thậm chí, bản thân của cô còn thu về một số lượng lớn fan.
....
Sáng thứ hai, nắng sớm mờ mờ.
Cuối mùa thu, ánh mặt trời ngoài cửa sổ không quá chói mắt nhưng cũng có thể lọt qua bức rèm che mà tiến vào, chiếu sáng căn phòng.
Khương Yên buổi tối ngủ muộn, hiện tại bị ánh sáng mặt trời chiếu vào cũng không thể tỉnh táo.
Thẳng đến khi chuông điện thoại kêu không ngừng, Khương Yên cũng không muốn để ý tới, cô quá mệt mỏi. Khương Yên nhíu mày, đem chăn trùm kín đầu, trở mình chuẩn bị tiếp tục ngủ.
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~