Chương 14

Biên tập: Cải

Hoắc Đình Diễm "...."

Anh lạnh lùng nhìn bạn học kia "Nhàm chán"

Bạn học kia cười cười, chờ mong nhìn Khương Yên, muốn biết cô có thể nói ra cái gì.

Nghe vậy, Khương Yên cong cong khóe miệng nói "Không có lý do gì cả, tớ chính là thích Hoắc Đình Diễm. Cậu ấy chính là thần tượng của tớ"

Bạn học còn lại trong lớp xì cười, vừa định tiếp tục ồn ào hỏi gì đó liền thấy thầy giáo tiến vào. Ông vừa bước vào cửa, toàn bộ không khí sinh động trong phòng học nháy mắt liền an tĩnh lại.

Lớp học bổ túc này của bọn họ tương đối đặc biệt. Lớp này là do một vài giáo viên nghỉ hưu nhàn rỗi lập lên, học phí không hề rẻ hơn nữa yêu cầu đối với học sinh cũng rất cao. Bọn họ không có quá nhiều tinh lực để dạy dỗ nhiều học sinh, một lớp chỉ nhận mười mấy người, càng thêm có thể chuyên chú dạy dỗ.

Hoắc Đình Diễm đem Khương Yên đến trước mặt thầy giáo dạy toán. Sau khi Hoắc Đình Diễm giới thiệu vài câu, thầy giáo dạy toán kia liền nghiêm túc nhìn cô "Nghe nói kiến thức sơ trung của em hầu như hỏng bét?"

Khương Yên "...."

Cũng không phải đến mức như vậy, thật ra cô cũng biết một chút nhưng nói thế nào đây, người học đại học năm hai như cô xác thực đối với kiến thức sơ trung có quên một chút hơn nữa vì để thành tích của bản thân biến hóa không quá mức đột ngột, Khương Yên cảm thấy đi đến lớp học bổ túc là một biện pháp tốt. Vừa có thể giúp bản thân nhanh chóng lấy lại kiến thức đã mất hơn nữa còn có thể cho mọi người một lý do hợp lý nếu thành tích của cô đột ngột tăng lên.

Thầy dạy toán họ Lưu, là lão đầu tóc hoa râm. Khương Yên nhìn đống tóc bạc trên đỉnh đầu của ông "vâng" một tiếng "Cũng không đến mức quá hỏng bét"

Thầy giáo Lưu hừ lạnh một tiếng "Được rồi, vừa lúc hôm nay lớp có một bài kiểm tra, em trước lấy đề làm một chút"

"Vâng"

Thầy giáo Lưu nhìn quanh lớp một vòng, nghĩ nghĩ cuối cùng chỉ chỉ vào một cái bàn "Em ngồi cạnh A Diễm đi, dù sao hai em là bạn học cùng lớp, tương đối quen thuộc lẫn nhau"

Lời vừa dứt, Khương Yên liền dùng ánh mắt cảm kích vô bờ nhìn ông, biểu đạt chính mình đối với thầy giáo Lưu nhiệt tình yêu thương!

Thầy giáo Lưu bị ánh mắt kia nhìn đến cả người sửng sốt, đáy lòng nói thầm "Học sinh này dường như rất nhiệt tình, hơn nữa còn rất thích mình... bản thân nhất định phải dạy dỗ em ấy thật tốt mới được"

"Cảm ơn thầy! Người thật tốt!" Khương Yên thực sự vô cùng cảm kích ông!

Thầy giáo Lưu xua xua tay, làm bộ không thèm để ý "Được rồi, chỉ cần em nguyện ý học, thầy nhất định nguyện ý dạy"

Mấy học sinh còn lại "..."

Đã xảy ra chuyện gì vậy????

....

Sau khi ngồi xuống bên cạnh Hoắc Đình Diễm, khóe miệng Khương Yên vẫn luôn cong lên không chịu hạ xuống, đôi mắt sáng lấp lánh, dù không làm được bài thi cũng vẫn cười tươi.

Hoắc Đình Diễm lơ đãng nhìn cô, vừa lúc đυ.ng phải tầm mắt của Khương Yên.

Khương Yên giật mình, nhìn thần tượng gần trong gang tấc, há mồm không tiếng động nói: Hoắc Đình Diễm, cố lên!

Hoắc Đình Diễm thấy được, cũng hiểu được.

Anh trầm mặc một lát, hơi gật đầu tỏ vẻ bản thân đã hiểu.

Anh hiện tại càng ngày càng không hiểu nổi vị đồng học này.

....

Thầy giáo Lưu nói làm thử là thật sự làm thứ, bài thi của Khương Yên cũng giống như của mọi người. Thầy giáo Lưu chủ yếu muốn qua bài kiểm tra này xem xem cô rốt cuộc có bao nhiêu kém.

Thời điểm làm bài kiểm tra mọi người rất an tĩnh, Khương Yên cũng vậy. Cô rũ mắt nhìn chằm chằm đề mục trong bài thi, trải qua nửa tháng học tập, cô tuy rằng không thể đem toàn bộ những kiến thức nền nhớ lại nhưng ít ra hiện tại so với lúc mới xuyên đến tốt hơn không ít.

Thời điểm cô làm bài thi rất nghiêm túc, ngẫu nhiên gặp phải câu không làm được sẽ nhíu mày trầm tư, không có nhìn đông nhìn tây. Điểm này làm thầy giáo Lưu cảm thấy rất hài lòng.

Thành tích kém không quan trọng, quan trọng nhất là thái độ học tập.

Một tiếng rưỡi sau, khảo thí kết thúc, Khương Yên làm sương sương vài câu, cũng không dám viết các bước giải rõ ràng, còn có vài bài, cô không dám viết chữ nào.... Sợ lòi đuôi.

Thầy giáo Lưu đem bài thi thu lại, cũng không lập tức xem mà bắt đầu dạy bài. Khương Yên là mới bắt đầu vào, cũng không rõ lắm ở đây đã dạy những gì nhưng cũng chỉ có thể trước ngồi nghe giảng.

Sau khi giảng hai đề hình, thầy giáo Lưu liền đề bọn họ thử làm một chút còn bản thân lại lôi tập bài thi vừa nãy ra chấm điểm. Bài đầu tiên mà ông chấm chính là bài của Khương Yên. Ông cúi đầu nhìn bài thi, trong nháy mắt thấy vui mừng, chữ viết của Khương Yên không tồi, chỉ là... ông híp híp mắt, lôi bài thi của Hoắc Đình Diễm ra so sánh, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng gì.

Chữ của Khương Yên, cũng chữ của Hoắc Đình Diễm rất giống nhau, đều là sấu kim loại hình (?), nhìn qua rất sắc bèn còn có điểm nội liễm.

Nếu không phải thời điểm khảo thí hai người đều an an tĩnh tĩnh, thầy giáo Lưu thiếu chút nữa tưởng rằng hai bài thi này là do cùng một người viết. Ông không biết người khác nhìn có cảm thấy giống không nhưng không thể không nói, thời điểm lấy hai bài thi ra so sánh, chữ hai người thực sự là như một khuôn đúc ra.

Ông ngước mắt, nhìn một nam một nữ đang chăm chú làm bài ở dưới, nhíu mày suy tư, lại cúi đầu chấm bài thi.

Sau khi đem bài thi sửa xong, thầy giáo Lưu rốt cuộc cũng phát hiện vấn đề của Khương Yên nằm ở đâu. Bài thì làm được nhưng chỉ biết một chút da lông, hỏi sâu hơn một chút cô liền không làm được. Bài thi sai rất nhiều nhưng cũng không đến mức thảm không nỡ nhìn, còn có thể cứu chữa.

Nghĩ nghĩ, thầy giáo Lưu gọi Khương Yên đến nói chuyện, nói qua cho cô về kế hoạch học tập bổ túc của cô, giúp cô có thể nhanh chóng đuổi kịp những bạn học khác.

....

"Khương Yên, lại đây một chút"

"Vâng"

Khương Yên đi theo thầy giáo Lưu đến văn phòng. Thầy giáo Lưu ngước mắt, thực hiền từ nhìn cô "Ngồi đi"

Khương Yên nghe lời ngồi xuống.

Thầy giáo Lưu nhìn chằm chằm cô, cười nói "Cô giáo chủ nhiệm của cô đã nói qua với thầy về tình huống của em, bài thi vừa rồi của em thầy cũng có xem qua" Ông dừng một chút "Kỳ thật nền tảng của em không có kém như cô giáo chủ nhiệm của em nói"

Khương Yên ngẩn ra, nhoẻn miệng cười "Trên thực tế cũng không phải rất tốt ạ"

Thầy giáo Lưu cười "Tiến độ học của em cùng các bạn học khác khẳng định sẽ khác nhau. Về sau thầy định dạy kèm em một đoạn thời gian, trước tiên đi từ đơn giản đến khó, em còn có thời gian hơn một năm, không cần quá sốt ruột, còn có thể đuổi kịp các bạn" Lo lắng Khương Yên bị tổn thương lòng tự trọng, ông cố ý an ủi thêm.

"Vâng, em đã biết. Cảm ơn thầy!"

"Không cần khách khí, đây đều là điều thầy nên làm"

Sau đó, thầy giáo Lưu đơn giản ở văn phòng dạy bổ túc cho Khương Yên, cũng không có ảnh hưởng đến những bạn học khác.

Kỳ thật Khương Yên rất thông minh chẳng qua là thời gian lâu rồi, trong lúc nhất thời quên mất nhưng trải qua thầy giáo Lưu giảng giải cùng cho làm đề, cô có thể từ một suy ra ba. Này một đường giảng bài, thầy giáo Lưu miễn bàn có bao nhiêu vừa lòng.

Một buổi sáng, trừ bỏ học toán, còn có học tiếng anh.

Mấy thầy cô giáo đều nhận thức Khương Yên, học sinh thành tích kém cỏi mới vào lớp, nhưng thái độ đối với cô không tồi, cực kỳ nghiêm túc giảng dạy.

Giữa trưa nghỉ ngơi, Hoắc Đình Diễm vừa định cùng mấy bạn học tương đối quen thuộc đi ăn cơm trưa liền bị người nhắc nhở

"A Diễm"

"Sao?" anh cúi đầu nhìn di động, không mấy để ý trả lời

"Không gọi bạn học của cậu đi cùng sao?" Có người trêu chọc "Ở đây hẻo lánh như vậy có khi cậu ấy tìm không ra nhà ăn đâu"

Hoắc Đình Diễm cứng người, theo bản năng quay đầu nhìn Khương Yên. Khương Yên lúc này đang khổ sở nhăn mày suy nghĩ một đề bài, không có chú ý tới mọi thứ xung quanh. Thẳng đến khi có người đi tới, đứng ở trước mặt cô nói gì đó, cô mới ngây ra như phỗng nhìn lên "Cậu nói gì cơ?"

Hoắc Đình Diễm nhìn đề bài kia "Chọn C"

Khương Yên "..."

Cô "a" một tiếng, cúi đầu viết đáp án.

"Đi ăn cơm trưa đi"

"Sao cơ?" Khương Yên hơi ngừng lại động tác, khó thể tin nhìn nam thần của mình.

Hai bạn học còn lại nhìn phản ứng của cô, chỉ cảm thấy buồn cười "Khương Yên, cùng bọn mình đi ăn trưa đi, ở đây thực hẻo lánh, đồ ăn ngon không có nhiều lắm. Cậu mới tới đây liền cùng chúng tớ đi ăn đi"

Khương Yên ánh mắt sáng ngời, cực kỳ vui vẻ đáp ứng "Được a!"

Cùng thần tượng ăn cơm..... anh anh anh, rốt cuộc là kiếp trước cô đã tích được bao nhiêu phúc a, khiến trên trời rơi xuống chiếc bánh có nhân?

Đương nhiên, dù sao đi nữa thì cô cũng đã nhận rồi!!! Cô nhất định sẽ nỗ lực, để thần tượng có thể tự hào!!!

....

Cùng đi ăn cơm chính là ba nam sinh cùng một nữ sinh là Khương Yên. Ba người bọn họ giống như rất quen thuộc, Hoắc Đình Diễm là người khá lãnh đạm nhưng nghe thấy đề tài thú vị cũng sẽ gia nhập nói vài cậu. Hơn nữa thanh âm của anh dễ nghe, thời điểm nói chuyện đều nói có sách mách có chứng...

Nghe thanh âm của nam thần mà Khương Yên chỉ muốn quỳ xuống!

Vì sao trên đời lại có idol có thanh âm hay đến vậy a!!!

Trên thế giới này vì sao lại có idol ưu tú đến vậy a!!!

Đi được một đoạn đường, có người nhịn không được quay đầu nhìn Khương Yên, cười hỏi "Khương Yên, sao cậu lại trầm như vậy? Vừa rồi làm bài không tốt sao?"

Khương Yên "...."

Cái hay không nói lại đi nói cái dở.

Cô chịu đựng ánh mắt chăm chú của thần tượng, hai mắt rưng rưng phủ nhận "Không có, tớ không có làm bài không tốt"

Một nam sinh khác cười "Nền của cậu thực sự hỏng bét?"

"Ừ" Khương Yên thừa nhận "Là người đứng thứ nhất từ dưới đếm lên của khối!"

Hai nam sinh nghe vậy không nhịn được cười "Kém đến vậy sao? A Diễm không phải là người đứng đầu của trường cậu sao? Cậu hẳn là nên tìm A Diễm học hỏi một chút"

Khương Yên trầm mặc một lát, trả lời "Không được"

"Vì sao?"

Khương Yên nhìn Hoắc Đình Diễm, đỏ mặt, ngượng ngùng nói "Là fan, không thể làm chậm trễ thần tượng!"

Cô nếu đi tìm Hoắc Đình Diễm thỉnh giáo, vậy không phải sẽ khiến anh tốn thời gian sao? Thời gian của nam thần quý giá như vậy, thân là một fan chân chính, loại chuyện khiến thần tượng tiêu tốn thời gian tuyệt đối không thể làm!

Mấy người nghe lời lẽ chính đáng của Khương Yên, có chút buồn cười, cảm thấy cô rất thú vị. Bọn họ là lần đầu tiên gặp được fan trung thành của Hoắc Đình Diễm vậy nên muốn trêu chọc nhiều vài câu.

Bốn người đi đến nhà ăn mà ba nam sinh thường tới.

Khương Yên cũng không biết vì sao bản thân lại được an bài ngồi bên cạnh Hoắc Đình Diễm.

Sau khi ngồi xuống, cả người cô đều căng thẳng đến co quặp.

Tuy rằng thời thời khắc khắc cô đều muốn tiến gần đến bên idol nhưng loại chuyện như ăn cơm này.... Nói như thế nào đây, hiện tại Hoắc Đình Diễm vẫn còn là một thiếu niên, ngây ngô lại tốt đẹp, tốt đẹp đến mức Khương Yên cảm thấy bản thân ngồi bên cạnh dường như sẽ làm ô nhiễm bầu không khí xung quanh anh.

Ai, tâm tình của fan chân chính này, người khác không hiểu được.

Đến lúc gọi cơm, mọi người đều chiếu cố Khương Yên "Khương Yên, cậu thích ăn cái gì? Nếu không bọn tớ giới thiệu một chút cho cậu?"

Khương Yên xua xua tay "Không cần, tớ không có kén ăn"

Nói xong lại "a" một tiếng, bổ sung "Nhưng mà, đừng gọi rau thơm"

Hai người đối diện sửng sốt, nhìn về phía Hoắc Đình Diễm cười "Là cậu không ăn rau thơm hay là Hoắc Đình Diễm không thích ăn?"

Khương Yên "...."

QAQ sao lại lộ nhanh vậy.

Cô lặng lẽ nhìn về phía Hoắc Đình Diễm, vừa lúc đυ.ng phải ánh mắt như cười như không của anh.

Khương Yên nhanh trí, nhanh chóng đem ánh mắt thu trở về, cười gượng một tiếng.

Nam sinh đối diện cười cười, nhìn Hoắc Đình Diễm nói "A Diễm, cậu có muốn đi mua đồ uống không?"

Hoắc Đình Diễm gật gật đầu "Có"

"Muốn uống gì?" Anh vừa hỏi Khương Yên cùng bạn học nam còn lại, vừa đứng lên. Kết quả, vừa mới đứng lên đã bị Khương Yên kéo lại.

....????

Khương Yên ánh mắt sáng ngời nhìn về nam sinh ngồi đối diện, vươn tay chỉ chỉ chính mình nói "Các cậu cứ ngồi đi, để tớ đi mua cho"

Để idol đi mua đồ uống cho mình, cô sợ bản thân uống vào liền tuổi xuân chết sớm!

Hành động này của Khương Yên khiến mọi người thực sửng sốt.

Hoắc Đình Diễm có chút bất đắc dĩ, Khương Yên vừa rồi thực sự dùng lực, trong lúc anh không kịp phòng ngừa liền lôi kéo quần áo anh, kéo anh ngồi xuống.

Cô lời lẽ chính đáng "Hoắc Đình Diễm không được, vạn nhất cậu ấy bị fan nhận ra thì sao?"

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~