Chương 9: Hồi ức

Lê Trí Viễn hôm nay đã hạ quyết tâm, nhất định phải hỏi cho ra nguyên nhân.

Lê Diệu Thanh thầm kêu một tiếng không tốt, chậm rãi thu dọn bàn cờ ôm vào ngực, cũng không nhìn tứ ca nhà mình một cái, xoay người nói: “Ta đi trước.”

“Muội muốn đi đâu?” Ánh mắt Lê Trí Viễn u ám, thẳng ngoắc ngoắc theo dõi y, rất có tư thế hôm nay nàng mà không nói rõ hắn liền không bỏ qua.

Lê Diệu Thanh nhẹ nhíu mày, khí chất như u lan, giữa mày lộ ra âu sầu, khuôn mặt tựa hồ chan chứa đau thương, khiến người thấy nhịn không được mà sinh lòng thương tiếc.

Lê Trí Viễn nghẹn họng nhìn trân trối, bị muội muội nhà mình biến sắc làm cho kinh sợ, vội vàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, một lần nữa tự nói với mình, nhất định không thể mềm lòng.

“Muội nói rõ ràng cho ta!” Sắc mặt Lê Trí Viễn đen như đáy nồi, trong lòng càng thêm sốt ruột, muội muội đơn thuần lương thiện của hắn đi đâu rồi?

Lê Diệu Thanh bất đắc dĩ, không phải không muốn nói cho tứ ca nhưng có những chuyện nói ra cũng không ai tin, sẽ chỉ làm người khác cảm thấy đó là chuyện không tưởng. Nàng không muốn dùng bí mật của mình để đánh cuộc nhân tâm, không liên quan đến tin tưởng tứ ca hay không, nàng chỉ sợ giấy không gói được lửa, biện pháp duy nhất chính là để bí mật vĩnh viễn ở lại trong lòng.

Kỳ thật, cho tới hôm nay, nàng cũng như đang ở trong mây mù, sợ hiện tại hết thảy chỉ là giấc mơ. Nếu không phải tự mình trải qua, nàng thế nào cũng không tin được, khi nàng uống xong ly rượu độc kia, lần thứ hai tỉnh lại thế mà trở về mười ba năm trước, về đến khi tất cả còn chưa phát sinh.

“Huynh muốn biết cái gì?” Mặt Lê Diệu Thanh trầm như nước, giọng nói lạnh lẽo không có một tia cảm xúc, cả người đều toát lên một loại lãnh liệt khó nói nên lời.

“Muội….” Lê Trí Viễn có chút hối hận, thấy bộ dáng muội muội như vậy, hắn ngược lại không biết nên làm thế nào cho phải.

Lê Diệu Thanh suy tư một khắc, giọng điệu có chút dịu đi: “Huynh muốn hỏi chuyện ngày đó?”

Lê Trí Viễn gật đầu rồi lại lắc đầu, hắn đúng là muốn hỏi chuyện ngày đó nhưng hắn càng muốn biết nguyên nhân khiến muội muội mình chuyển biến thành như vậy, ngay lúc muốn mở miệng nói, chợt nghe thấy giọng nói kiên định của muội muội mình.

“Ta sẽ không nói cho huynh biết.”

Lê Trí Viễn tối sầm mặt, bị nghẹn họng.

Ánh mắt Lê Diệu Thanh xa vời, vẻ mặt mơ hồ nhìn về phương xa ngoài bờ tường, tựa như ngay sau đó liền mọc cánh thành tiên bay đi.

Lê Trí Viễn căng thẳng, hắn sợ nhất là muội muội lộ ra vẻ mặt này.

“Huynh nói, nếu trong nhà quyết định đưa ta đi phủ Thái tử, vậy phải làm thế nào?” Giọng nói của Lê Diệu Thanh cực lạnh, giọng điệu nhẹ nhàng không một gợn sóng, thật giống như đang nói chuyện gì đó không liên quan.

“Không có khả năng.” Lê Trí Viễn thốt lên, ngay cả suy xét một chút cũng không có.

Lê Diệu Thanh nở nụ cười, nhưng tươi cười lại đau buồn như vậy, làm người ta đau lòng: “Vì sao không có khả năng?”

Lê Trí Viễn mặt xanh mét, nhắc nhở: “Muội hiện tại đã đính hôn, mấy ngày nữa là hôn kỳ, tứ muội được chỉ hôn làm chính phi của Lục hoàng tử, trong nhà không có khả năng cho muội vào phủ Thái tử, mẫu thân cũng sẽ không đáp ứng.” Lê Trí Viễn nói như đinh đóng cột, không biết là nói cho mình nghe hay là nói cho muội muội nghe. Đầu óc hắn lúc này thật loạn, lời muội muội nói đánh sâu vào tâm trí hắn, hắn biết muội muội không phải loại người ăn nói lung tung.

Tươi cười của Lê Diệu Thanh chợt tắt: “Nếu là thánh chỉ thì sao?”

Trong lòng Lê Trí Viễn sóng dậy ầm ầm, trên mặt lại không biến sắc: “Tại sao lại có thánh chỉ cho đệ vào phủ Thái tử, Thánh Thượng không phải người hồ đồ.”

Lê Diệu Thanh nhếch khoé môi châm chọc: “Nếu thánh chỉ là Cảnh Dương hầu phủ chúng ta cầu được thì sao?”

“Chẳng lẽ muội biết cái gì?” Lời nói và sắc mặt của Lê Trí Viễn trở nên nghiêm khắc, rốt cuộc không duy trì nổi biểu tình trấn định.

“Ha ha.” Lê Diệu Tanh cười lạnh, một câu nói toạc ra huyền cơ vốn luôn được che giấu: “Đại bá là trung lập bảo Hoàng đảng, Nhị bá là Lục hoàng tử đảng, tam phòng chúng ta tự nhiên thành Thái tử đảng, huynh nói xem có khả năng không. Thật tốt một cái phủ Cảnh Dương hầu, thật tốt một cái Lâm Hoằng Dương, tương lai vô luận là ai thượng vị, ông ta vẫn có thể sống tốt.”

“Đó là Đại bá của chúng ta.” Giọng nói Lê Trí Viễn tăm tối, chỉ cảm thấy cả người vô lực, hắn biết chuyện mà muội muội nói rất có thể phát sinh. Từ xưa đến nay chia bè kết đảng, đã có bao nhiêu người cửa nát nhà tan, Đại bá sao có thể có ý nghĩ như vậy, còn Tổ phụ thì sao, Tổ phụ vì sao không ngăn cản?

Lê Diệu Thanh liếc một cái liền nhìn thấu tâm tư hắn, không chút lưu tình đánh vỡ hy vọng của hắn: “Đại bá là Cảnh Dương hầu kế nhiệm, nếu không có Tổ phụ duy trì, huynh cho là ông ta có thể được việc?”

“Muội đã sớm biết có phải không?” Đầu óc của Lê Trí Viễn xoay chuyển rất nhanh, nháy mắt hiểu ra, đột nhiên quay sang nhìn muội muội: “Muội không bỏ trốn đúng không?”

Lê Diệu Thanh im lặng không nói.

Lê Trí Viễn lại coi như y chấp nhận, cả người đều kích động: “Ta biết mà, muội muội của ta sao có thể là người như vậy, mẫu thân còn từng nói qua, muốn chọn cho muội một vị hôn phu tốt, nếu muội có người mình thích, người sẽ làm chủ cho muội, muội sao có thể làm ra chuyện bỏ trốn chịu gièm pha như vậy.”

Nhưng rất nhanh, Lê Trí Viễn không biết nhớ ra cái gì, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, ánh mắt khó nén đau xót: “Vì sao không sớm nói ra, có chuyện gì không để mọi người cùng nhau giải quyết, vì sao muội muốn tự khiêng một mình?” Nếu hắn biết sớm, làm sao lại để Thanh nhi xuất ra cái hạ sách này, không nói đến phá huỷ thanh danh, còn phải hứa gả cho một cái ma ốm.

“Muội làm sao mà biết được?” Chuyện bí ẩn như vậy, lẽ ra muội muội hẳn là không biết mới đúng. Nghi vấn không ngừng xoay quanh trong đầu Lê Trí Viễn.

Lê Diệu Thanh thản nhiên nhìn lướt qua hắn, tất nhiên không có khả năng nói nguyên nhân cho tứ ca, ngược lại nói: “Huynh vẫn là yên lặng một chút đi, Cảnh Dương hầu phủ không đáng tin cậy, Nguyên gia không phải thứ tốt, hôn sự của huynh tốt nhất nên nhanh chóng giải quyết. Ta chỉ sợ khi huynh lập nhiều chiến công ở chiến trường, Nguyên Tú Như sẽ chờ ba năm lại năm năm, thế rồi nàng sẽ vang danh khắp thiên hạ, đến lúc đó huynh định thế nào?”

Lê Trí Viễn há hốc miệng: “Không thể nào…”

Vẻ mặt Lê Diệu Thanh thờ ơ, nàng cũng không biết có thể hay không, đời trước nàng vào phủ Thái tử không bao lâu, tứ ca liền thành hôn với Nguyên Tú Như. Nhưng lấy hiểu biết của nàng đối với Nguyên gia, chuyện như vậy bọn họ không phải không làm được, đề phòng một chút vẫn hơn.

Lê Trí Viễn quả nhiên bị chuyển hướng suy nghĩ, trong lòng có chút dao động: “Cô nương Nguyên gia dù sao cũng vô tội, nếu ta không lý do mà từ hôn…”

“Đó là chuyện của nàng, không liên quan đến huynh.” Lê Diệu Thanh lãnh khốc trả lời, tận lực không để mình thể hiện ra hận ý trong lòng. Cô nương Nguyên gia nếu thật sự vô tội, biểu đệ sẽ không chết thảm, ca ca cũng sẽ không đau lòng muốn chết mà điên cuồng trả thù. Sau đó cũng sẽ không chết vì bị người ngoài tính kế, mẫu thân lại càng không đâm đầu vào tượng sư tử bằng đá tự vẫn trước cửa lớn Cảng Dương hầu phủ. Đau thương, thảm thiết như vậy, có thể nói là cửa nát nhà tan, như thế làm sao nàng có thể không hận, có thể không oán!

Sợ tứ ca lại hỏi mình cái gì, Lê Diệu Thanh vội vàng nói: “Ta về trước, huynh ngẫm lại cho kỹ đi!”

Lê Trí Viễn nhất thời không phản ứng, thẳng đến khi không thấy bóng dáng của Lê Diệu Thanh mới ảo não lấy lại tinh thần, hắn thế mà bị lừa. Bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng có chút tiếc nuối, sau này còn muốn biết cái gì từ trong miệng muội muội sợ là sẽ không dễ dàng như vậy.

Trên đường trở về, suy nghĩ trong lòng Lê Diệu Thanh bay đến thật xa. Nhớ rõ đời trước thời gian này, nàng đã vào phủ Thái tử, khi đó nàng vẫn là môt tiểu thư thanh nhã như liên, bác tài đa học. Thái tử trời sinh đã đa nghi, tính tình thô bạo, nàng xuất thân từ Cảnh Dương hầu phủ, Nhị bá lại có quan hệ thân mật với Lục hoàng tử, sinh hoạt của nàng tại Thái tử phủ sao có thể tốt.

Từng bước học được âm mưu, học được tính kế, học được tâm ngoan thủ lạt, tay nàng không biết đã dính bao nhiêu máu tươi, chỉ vì một chút tưởng niệm trong lòng. Thái tử rơi đài, công lao của nàng không ít.

Vốn nghĩ rằng cuộc đời cứ thế chấm dứt, không nghĩ tới người nọ lại trộm thiên đổi trụ, đưa mình ra khỏi Thái tử phủ hoang phế. Lúc ấy nàng là kinh hỉ, cái loại ngọt ngào tràn đầy này khiến nàng cảm thấy mình khổ hơn nữa cũng đáng.

Chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, bởi thân phận của nàng không thể bại lộ, người nọ dưỡng nàng tại một toà biện viện ở ngoại ô kinh thành, mỗi ngày đều đến gặp nàng, sau đó mười ngày nửa tháng đến một lần, sau đó nữa hơn nửa năm đều không thấy bóng người. Lê Diêu Thanh lúc này mới biết được, mình thế nhưng trở thành nịnh sủng trong miệng người ngoài.

Nhưng khi đó nàng là người trong cuộc, tình không biết từ lúc nào đã sâu, nàng luyến tiếc, không muốn rời đi như vậy. Uyển chuyển từ chối ý tốt của tứ ca, cô đơn ngồi giữa biệt viện, mỗi ngày chờ đợi trong biệt viện, con mắt trông mòn cánh cửa, đến khi tâm sinh oán niệm, hao hết tâm tư mưu đoạt sủng ái, lại đến khi nản lòng thoái chí, cũng chỉ là trong vài năm.

Đơn giản là người nọ nói với nàng: “Tiểu Thanh, ngươi thay đổi, ngươi không còn là người ta thích. Ngươi sao lại trở nên tâm cơ sâu nặng như thế, tính tình tàn nhẫn như vậy. Trong trí nhớ của ta, ngươi không phải như vậy, ta thích ngươi của lúc trước.”

Nghe thấy lời này, Lê Diệu Thanh chỉ cảm thấy cả người lạnh băng, cái lạnh từ lòng bàn chân lan tràn ra toàn thân, giống như mình đang ở nơi trời băng đất tuyết, không cảm nhận được một tia ấm áp. Nàng rất muốn lớn tiếng cãi lại, rất muốn nói cho hắn biết không phải như thế nhưng chung quy hoá thành một hồi yên lặng. Vào phủ Thái tử, vì sống sót, vì có thể giúp hắn, tay Lê Diệu Thanh sớm đã nhuốm máu tươi, sao có thể hồn nhiên như lúc trước. Trái tim lập tức nguội lạnh, thật sự tâm như tro tàn.

Lúc ấy kỳ thật hận ý còn không sâu như vậy, thẳng đến khi tiểu biểu đệ bị người hại chết, tứ ca điên cuồng trả thù, nàng mới giật mình tỉnh ngộ, thì ra mình đã sớm trở thành quân cờ trong tay người nọ dùng để kiềm chế tứ ca. Từ việc tứ ca từng bước thăng chức, tay cầm trọng binh, nàng đã nằm trong kế hoạch của người nọ, nếu không người nọ sao có thể nghĩ mọi biện pháp đưa nàng ra khỏi Thái tử phủ, hối hận thì đã muộn!

Biểu đệ chết, tứ ca chết, mẫu thân cũng chết, không lâu sau, nàng cũng bị ban thưởng một ly rượu độc.

Chuyện cũ từng màn nổi lên trong lòng, vấn đề trước kia nghĩ không thông, giờ khắc này đều đặc biệt rõ ràng. Trước mắt đột nhiên hiện lên khuôn mặt tươi cười ung dung hoa quý của Tứ tỷ, khi đó ánh mắt nàng ta nhìn mình là khinh miệt như vậy, trong mắt giấu giếm châm biếm cùng thương hại, sao lúc ấy nàng không phát hiện!

Thiếu nữ không biết tư vị nỗi sầu, còn nhỏ quen nhau, lớn lên hứa nguyện, vốn tưởng là chuyện cả đời, ai biết lại thành kết cục như vậy.

Một đạo thánh chỉ, gả tứ tỷ cho ý trung nhân của nàng.

Đúng vậy, người kia là Lục hoàng tử, bọn họ quen biết nhau từ nhỏ, tương tri tương hứa như là chuyện tự nhiên. Cái gọi là ước hẹn rừng liễu thực ra đúng là sự thật, chẳng qua không phải ước hẹn bỏ trốn mà là ước hẹn kết thúc.

Thời điểm nàng trùng sinh trở về, không kịp tự hỏi nhiều, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, kiên quyết không thể vào Thái tử phủ. Nàng nhớ rõ, cách ngọn nguồn những thống khổ một đời của nàng chỉ còn ba ngày. Ba ngày sau Hoàng Thượng sẽ hạ thánh chỉ, chỉ hôn cho nàng làm trắc phi của Thái tử.

Nhìn tờ giấy ước hẹn rừng liễu trong tay, Lê Diệu Thanh quyết định thật nhanh, vì mình mà dựng lên sự kiện bỏ trốn. Kỳ thật nàng rất muốn nhìn xem Lục hoàng tử cuối cùng sẽ có tính toán gì, nàng hiện tại vẫn là quý tiểu thư tao nhã vô song lúc trước, không liên quan đến tình yêu, nàng chỉ muốn cho mình một đáp án.

Kết quả tất nhiên không ngoài dự đoán, Triệu Thừa Duệ không đứng ra. Nàng và tứ tỷ tuy cùng xuất thân Cảnh Dương hầu phủ, nhưng Nhị bá là quan nhất phẩm quan của triều đình, phụ thân lại chỉ là một viên ngoại lang, Triệu Thừa Duệ sẽ chọn ai không cần nói cũng biết, chuyện bỏ trốn chỉ có nàng gánh vác một mình. Vốn cho là mình sẽ bị đưa đi từ đường, không nghĩ tới vì mặt mũi, bọn họ lại tùy ý đẩy mình đi thành hôn.

Nhưng như thế cũng tốt, dùng hôn nhân cả đời đổi lấy tự do, nàng cảm thấy thực có lời.

Tống Diệu Tổ nàng biết, Tống Nam Chi là ai lại chưa bao giờ nghe qua, ngẫm lại trạng huống Tống phủ hiện giờ, nếu nàng đoán đúng, mệnh Tống Nam Chi hẳn không kéo dài được bao lâu nữa.

Lê Diệu Thanh âm thầm suy tư, có nên sinh một hài tử hay không, để cam đoan địa vị tương lai, miễn cho Tống Nam Chi chết xong lại rách việc.