Để cho người khác thấy được thay đổi của cô chính là bước đầu tiên.
Bước thứ hai là phải đuổi người bên cạnh đi. Cô không muốn về sau làm chuyện gì cũng bị người khác giám thị, đợi đến lúc có việc lại không có người để dùng, cô không có thói quen tự ngược cũng không có hứng thú trải nghiệm một lần cái loại tâm tình tứ cố vô thân của nguyên chủ.
Bước thứ ba, cô nhớ rõ đồ cưới mà Trương thị lưu lại tuy rằng bị mất không ít nhưng thôn trang với cửa hàng vẫn còn, chỉ là nguyên chủ không hiểu tục vật, trong tay cũng không có quản sự đắc lực mới bị Mã Ngọc Liên phái người đi chiếm giữ. Hiện tại cô phải làm chính là cầm lại những thứ này.
Nếu ngay từ đầu liền nêu ra điều kiện khẳng định sẽ quá đột ngột, nguyên chủ cho tới bây giờ đều không để chuyện phàm tục vào mắt, tính tình thanh cao, đột nhiên để ý tới mấy thứ này tất nhiên sẽ khiến người cảm thấy kỳ quái. Có thay đổi ở phía trước làm nền, chuyện kế tiếp sẽ thông thuận hơn nhiều.
Tống Nam Chi biết thị sẽ không đồng ý, sớm đã có chuẩn bị, nếu thật sự làm như lời thị nói, kéo người ra ngoài đánh thì thanh danh của cô chỉ sợ lại thêm một cái bạo ngược, thản nhiên nói: “Phu nhân lo nghĩ nhiều, trước đại hôn ta thả vài nha hoàn rời phủ là lệ thường, tất nhiên sẽ không chậm trễ chuyện gì.”
Mã Ngọc Liên hé miệng, nhìn nữ nhi chưa xuất giá bên người, rốt cuộc không nói chuyện. Người ta thả nha hoàn rời phủ trước đại hôn, đó đều là nha hoàn thông phòng của thị, thả đi thì tính là gì. Liếc mắt đánh giá Tống Nam Chi, Mã Ngọc Liên bỗng nhớ tới tiểu tử này đã mười bảy tuổi mà hình như còn chưa biết nhân sự*, bằng không đại cô nương như hoa như ngọc bên người, thị cũng không tin cô nỡ đuổi đi.
(*Nhân sự: chuyện phòng the.)
Thầm mắng mình một tiếng thất sách, so với để Tống Nam Chi cả ngày ngập đầu vào chi hồ giả dã*, còn không bằng để mỹ nhân làm bạn, ôn nhu hương - anh hùng trủng**, hưởng qua tư vị nữ nhân, nào còn buồn Tống Nam Chi không học xấu!
(* tựa như anh hùng khó qua ải mỹ nhân, trủng ở đây ý như là trở thành tù nhân của người đẹp.)
Mã Ngọc Liên hắng giọng, ánh mắt lộ ra vài phần tiếng sầu, rất áy náy nói: “Ai! Cũng là ta vội đến quên con, con hiện giờ trong phòng ngay cả người hầu hạ cũng không có, mấy ngày nữa là thành hôn, không biết nhân sự sao được. Ta thấy mấy nha hoàn ở chỗ ngươi rất tốt, đừng thả đi gả người nữa, trước đề làm nha đầu thông phòng, chờ đến lúc sinh hài tử thì thăng lên di nương.
Tống Nam Chi trợn mắt há mồm, thiếu chút nữa thì nghẹn, nha đầu thông phòng, Lạc Hạ cùng Lạc Anh thì không thể, các nha hoàn khác càng không thể? Cô còn có cái phúc lợi này? Trong lòng giãy giụa một chút, lắc đầu, loại nha hoàn phản bội chủ nhân này cô không có phúc hưởng. Lúc này cô mới nhớ tới cổ nhân giáo dục hài tử biết nhân sự, còn có nha đầu thông phòng, hiện nay cô tiền đồ không rõ, gia đình không yên, cô quyết định phải nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích, nghiêm mặt nói: “Đại trượng phu há có thể trì hoãn cùng nhi nữ tư tình, hảo ý của phu nhân Nam Chi tâm lĩnh nhưng không dám nhận. Phu lang mấy ngày nữa sẽ vào cửa, Nam Chi không muốn làm y ngột ngạt, bọn nha hoàn vẫn là thả đi gả người thôi.”
“Tuỳ con!” Mã Ngọc Liên nhìn cô vẻ mặt đau lòng lại cố tình làm bộ làm tịch đứng đắn, trong lòng cười thầm, tiểu súc sinh quả nhiên vẫn còn non lắm, nhắc đến nữ nhân liền thành cái dạng này, tiện đà nói: “Nếu bọn nha hoàn gả đi rồi, bên cạnh con chỉ còn tỷ muội họ Lạc kia dù sao cũng phải có thêm người hầu hạ, tý nữa ta mời Trương quản gia dẫn người qua cho con chọn, đảm bảo mỗi người đều xinh đẹp nhanh nhẹn.”
“Không! Không! Không! ” Tống Nam Chi mặt trướng đến đỏ bừng, nghẹn, cô thật sự muốn cười, bộ dáng Mã Ngọc Liên lúc này đặc biệt giống tú bà, vội vàng khoát tay: “Không cần phiền toái như vậy, hiện tại tỷ muội họ Lạc liền đủ, gần đây trong phủ nhiều việc, vẫn là bổ sung người trong phủ trước, sau rồi để người môi giới dẫn người đến, con tuỳ tiện chọn vài người là được.”
Mã Ngọc Liên tưởng cô thẹn thùng, đây đúng là một hiểu lầm tuyệt vời, cũng không để lời của cô ở trong lòng, dù sao còn nhiều thời gian. Nghĩ lại mấy ngày gần đây trong phòng Tống Nam Chi thành hôn, nào là đại thọ năm mươi của lão phu nhân, còn có Trân Nhi, Tông Nhi cũng bắt đầu đi xem mắt, đúng là nhiều việc, bèn nói: “Cũng được, chính con quyết định, chọn người xong đến chỗ quản sự thông báo một tiếng là được. Chẳng qua nha hoàn mua về không hiểu lễ nghi, ngày mừng của con gần ngay trước mắt, con cần phải suy nghĩ cẩn thận kẻo bị bêu xấu, mất mặt không chỉ có mình con mà thanh danh Tống gia chúng ta cũng sẽ bị hao tổn.”
“Con biết, tạ phu nhân.” Tống Nam Chi tất nhiên không biết Mã Ngọc Liên lúc này đang ảo tưởng làm thế nào dạy hư cô, có thể dễ dàng đạt được mục đích, cô cảm thấy có chút không thể tin.
Mã Ngọc Liên nghĩ chẳng qua là vài cái nha hoàn mà thôi, nghe cô đổi người thì thế nào, chẳng lẽ đổi vài nha hoàn thì cô có thể trở nên nổi bật? Muốn thoát khỏi khống chế của thị cũng không xem xem cô có năng lực kia hay không, liền cái tính tình cổ hủ của cô, chỉ cần là một người thông minh, nên biết đứng bên nào. Huống chi, Lý ma ma còn tại sân của cô, thay đổi vài nha hoàn thì lại thế nào, thật sự không biết điều.
Mã Ngọc Liên càng không để tống Nam Chi vào mắt, trong lòng cũng càng cao hứng, Tống Nam Chi càng không tiền đồ, thị càng thống khoái.
“Được rồi, không có việc gì nữa thì con liền đi xuống đi, cách thành thân còn có chín ngày, con mau chóng tìm thời thời gian dọn đi Cảnh Lan viện, trước quen thuộc hoàn cảnh, xem còn thiếu thứ gì, đến lúc đó ta bổ sung cho con.” Mã Ngọc Liên không muốn nhìn cô nữa, sợ Tống Nam Chi lại đề xuất điều kiện gì thái quá, vội vàng đuổi cô đi.
Tống Nam Chi sao có thể y như thị mong muốn: “Còn có một việc muốn làm phiền phu nhân, sản nghiệp mẫu thân lưu lại, con muốn thu hồi.” Mẫu thân trong miệng cô tự nhiên là thân sinh mẫu thân của cô, mấy năm nay Tống Nam Chi đều chỉ gọi Mã Ngọc Liên là phu nhân.
“Con nói cái gì?” Mã Ngọc Liên giận dữ, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, nhìn chằm chằm Tống Nam Chi, đã bao nhiêu năm, chưa từng có người nào dám ở trước mặt thị nhắc tới Trương thị, đây chính là cái gai trong lòng thị.
“Mẫu thân đi từ sớm Nam Chi vô năng, không thể báo ân sinh dục của người, chỉ có sản nghiệp kia để tưởng niệm, Nam Chi muốn thu hồi, mong phu nhân đáp ứng.” Tống Thanh Chi trấn định tự nhiên, chậm rãi nói, trên mặt tuy rằng thản nhiên, giọng điệu lại cực kỳ kiên định.
Mã Ngọc Liên vừa thấy liền biết cô là quyết tâm, che giấu không vui trong lòng, khinh miệt nói: “Con lại không biết quản lý, thu hồi cửa hàng rồi thế nào, chúng ta là chủ nhân, mọi việc phân phó xuống dưới là được, cũng không thể tự hạ thân phận đi làm thương nhân. Tỷ tỷ nếu biết con bỏ bê việc học, để ý tới tục sự như vậy thì sẽ đau lòng.”
Khoé môi Tống Nam Chi co rút, cô chỉ là thu hồi sản nghiệp mà thôi, thế nào lại liên quan đến việc học, mà ngay cả mẫu thân đã tạ thế của cô của lôi ra, Mã Ngọc Liên đúng là nói ngoa như thật.
“Phu nhân nói phải, Nam Chi không dám bỏ bê việc học, chẳng qua bởi sắp thành hôn mới muốn thu hồi sản nghiệp, giao cho phu phân bảo quản. Nếu Nam Chi cả người không có thứ gì, sao có thể chậm trễ Lê gia tiểu thư, mẫu thân nếu biết cũng sẽ cao hứng.” Tống Nam Chi bình tĩnh trả lời, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ chậm trễ.
Mã Ngọc Liên cười lạnh, tất nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cô, thị biết mà. Mấy hôm trước Tống Nam Chi bởi vì lời tào lao của nha hoàn mà hộc máu hôn mê, hôm nay sao có thể trở nên cam tâm tình nguyện, thì ra là muốn thứ này, châm chọc nói: “Con quả là thương tân phu nhân.”
Tống Nam Chi vui vẻ tiếp nhận lời khen của thị: “Đó là tất nhiên, còn muốn đa tạ đại ca làm mai.”
Mã Ngọc Liên bị tức đến ngã ngửa, cô đây là không sợ hãi đúng không, đồng tử vô thức co rụt lại một chút, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng. Lúc này thị nào còn không biết Tống Nam Chi đang đánh chủ ý gì, cô đây là lông cánh cứng cáp muốn bay mà, thị quả nhiên vẫn rất nhân từ.
Mã Ngọc Liên nhăn mày, khoé miệng mím chặt, ngón tay không ngừng gõ lên mặt bàn, trái lo phải nghĩ lại phát hiện, trước khi tiểu súc sinh thành hôn, thị thật không có biện pháp đối phó Tống Nam Chi.
Sự tình liên quan đến tiền đồ của nhi tử, nếu Tống Nam Chi không chịu thành thân, thị chỉ sợ ném chuột vỡ đồ.
Đại hộ chú trọng nhất là thể diện, Lê gia tiểu thư cho dù bị lạnh nhạt thế nào, trước khi gả vào Tống gia, Lê gia chỉ có thể đối tốt với y, như vậy mới có thể che giấu tai mắt của người khác. Người coi trọng cửa hôn sự này, cho tới bây giờ cũng chỉ có Lê gia, không liên quan đến Tống Nam Chi hay Lê Diệu Thanh mà Tống gia hoàn toàn không đắc tội nổi Lê gia. Nếu thật sự khiến Tống Nam Chi làm ầm ĩ, nói không chừng toàn bộ Tống gia sẽ bị liên lụy.
Nhưng muốn thị trả lại sản nghiệp đã thu vào tay cũng là trăm triệu không có khả năng. Mã Ngọc Liên tươi cười dịu dàng, rõ ràng lảng tránh: “Đồ tỷ tỷ lưu lại vốn là của con, nói cái gì mà thu hồi với không thu hồi, chính con quyết định là được.”
Ánh mắt Tống Nam Chi trở nên lạnh lùng, những lời này của Mã Ngọc Liên nói thật dễ nghe, kỳ thật lại giống như chưa nói. Khế đất đúng là cô cầm nhưng sản nghiệp lại nằm trong tay quản sự, cô chẳng lẽ có thể bắt buộc các quản sự rời đi? Những sản nghiệp đó trên danh nghĩa là phu nhân phái người xử lý, nếu thật sự làm vậy, cô chính là bất hiếu, huống chi, trong tay cô cũng không có người, ai sẽ nghe lời cô.
Nếu chỉ cần khế đất là có thể thu hồi sản nghiệp, cô sẽ ở đây cãi cọ với thị?
Đổi thành người bình thường, nói đến phân thượng này rồi, ngay cả không muốn khẳng định cũng chỉ có thể từ bỏ, nhưng Tống Nam Chi không phải người bình thường, cô vốn sẽ chỉ bước về phía trước, thật sự xuyên tạc hàm nghĩa trong lời của Mã Ngọc Liên, vội nói: “Nam Chi không hiểu tục sự, sản nghiệp mặc dù ở trong tay, quản sự lại lừa trên gạt dưới, còn thỉnh phu nhân hỗ trợ gọi bọn họ trở về, con sợ chính mình làm không được, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh Tống gia. Đường đường Tống phủ nhị thiếu gia lại bị vài cái quản sự cầm giữ, biết sẽ nói con vô năng, không biết còn tưởng phu nhân từ ở giữa gây khó dễ, như thế đối với danh dự của phu nhân cũng sẽ có ảnh hưởng.”
“Lời này của con có ý gì?” Mã Ngọc Liên trừng lớn hai mắt, sắc mặt xanh mét, thế nào cũng không tin được người này có thể hồ ngôn loạn ngữ, tuy rằng phần lớn là sự thật nhưng đều là bí mật, ai dám quang mình chính đại nói ra, hắn đúng là không biết xấu hổ.
Lần thứ hai đánh giá thiếu niên trước mặt, Mã Ngọc Liên hoảng hốt trong chốc lát, rõ ràng vẫn là khuôn mặt này, bộ dáng yếu không ra gió, cảm giác lại giống như đã thay đổi thành người khác, lời nói cử chỉ đâu còn một tia cổ hủ, chẳng lẽ sau một hồi đả kích, một người thật sự có thể biến hoá lớn như vậy?