Chương 2: Dị tính

Kỳ thật mấy thứ đó cũng không phải quan trọng nhất. Chuyện đời trước, đã qua thì cho qua luôn, gió thổi tản mát.

Nếu cô đã xuyên đến đây thì sẽ không đạo đức giả mà khóc trời gào đất. Chết rồi còn có thể sống lại, không phải ai cũng có cái phúc này. Tuy rằng thực hoài niệm cuộc sống hiện đại công nghệ cao nhưng cô càng quý trọng cơ hội sống lại này. Chỉ có chết rồi cô mới biết được mình tiếc mệnh như thế, đời trước vì làm nhiệm vụ biết bao nhiêu lần sinh tử.

Đến đây rồi thì nên sống yên ổn, việc cấp bách hiện nay là nên sinh hoạt như thế nào ở cái thế giới xa lạ này. Tống Nam Chi vẫn luôn là một người thực tế, bảo cô sống nghẹn khuất như nguyên chủ là tuyệt đối không có khả năng.

“Ôi! Nhị thiếu gia, ngài cuối cùng cũng tỉnh.” Người chưa tới tiếng đã tới trước, một phụ nhân ăn diện có chút tươm tất xông vào phòng.

Khoé môi Tống Nam Chi co rút, lời này nghe rất quen tai.

“Người đâu, người đâu, người đều chết ở chỗ nào rồi, sao lại không đốt đèn?” Lý ma ma vênh mặt hất hàm hô to, vừa bước phòng đã bắt đầu mắng chửi người, tư thế kia so với chủ tử còn khí phái hơn.

Hai tiểu nha hoàn nối đuôi nhau vào, vội vang châm giá cắm nến, trong phòng nháy mắt trở nên sáng ngời.

Lý ma ma tuỳ ý tìm một cái ghế ngồi xuống, một nha hoàn nhanh chóng rót cho mụ một ly trà.

Tống Nam Chi thờ ơ, đối với một màn này cũng không ngoài ý muốn, trong trí nhớ tựa hồ thường xuyên trình diễn, trong lòng cô nhịn không được vì mình than vãn một phen, đến tột cùng ai là chủ tử - ai là nô tài!

Lý ma ma nâng ly trà lên, nhẹ hấp một chút, lúc này mới quay đầu về phía Tống Nam Chi, thấm thía nói: “Ngài sao lại nghĩ không thông như vậy? Tống gia là một thông gia tốt, đây chính là đại hộ nhà cao cửa rộng, chúng ta nịnh bợ còn không kịp, ngài sao lại không nguyện ý?”

Tống Nam Chi im lặng không nói.

Lý ma ma nói tiếp: “Ngài cũng không xem thân phận của mình là gì, Lê tiểu thư gả cho ngài đã là dư dả, ngài cứ muốn chết muốn sống như vậy là cho ai nhìn, chẳng phải khiến lão gia và phu nhân tức giận?”

“Vậy phải làm thế nào?” Tống Nam Chi bị mụ nói, tức đến nở nụ cười. Cô vẫn thấy thế giới này thật kỳ diệu, trừ bỏ nam nhân cùng nữ nhân, còn có một loại giới tính độc đáo là dị tính, bọn họ không chỉ có cơ quan sinh dục của nam nhân mà còn có chức năng sinh dục của nữ nhân. Người trong sạch đều không nguyện ý cưới dị tính, trừ phi có ý đồ khác. Thân thể của nguyên chủ cũng là dị tính nên mẫu thân cô mới giấu sợ cô chịu thiệt trong Tống gia này.

Kỳ thật nếu chỉ có như vậy, nguyên chủ cũng sẽ không chết, dị tính ở xã hội này tuy có địa vị thấp nhưng cưới xin cũng không phải không có. Khi mới biết chuyện định thân, nguyên chủ thật ra rất cao hứng, dù sao nếu có thể tạo quan hệ với người trong kinh, chỉ sợ nếu người kia biết cô là dị tính thì sẽ ra sao, tính ra còn là cô trèo cao, chính cô cũng không tin chuyện tốt như vậy sao đến lượt cô?

Dị tính ở thế giới này là một tồn tại xấu hổ, thân thể của bọn họ so với nam nhân thì hơi mềm yếu, năng lực sinh dục cũng kém nữ nhân. Trừ bỏ mấy nhà giàu cá biệt thật thương hài tử, sẽ vì dị tính nhà mình chọn ra vị hôn phu có dòng dõi tương đương, gả qua làm chính thê thì đại đa số dị tính nếu không bị bán đi làm tiểu quan thì là bị đưa vào phủ đệ của quan to quý nhân để làm thị quân.

Tống Nam Chi cưới Lê gia tiểu thư, mặc dù sẽ bị người ngoài khinh thường, cho là ăn bám, nhưng nếu có thể thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại trong phủ, cô là thực lòng nguyện ý. Vấn đề lại xảy ra vào hai ngày trước, nguyên chủ lúc đi ngang qua tiểu hoa viên, đột nhiên nghe thấy bọn nha hoàn miệng thối, thì ra vị Lê gia tiểu thư kia không biết tự kiểm điểm, không những cùng người bỏ trốn còn đã sớm phá thân, cho nên Lê gia vội vàng gả y ra ngoài cũng là vì che lấp gièm pha.

Tống Nam Chi như bị sét đánh, đỉnh đầu bị chụp một cái mũ xanh biếc, là nguyên chủ thì đều không chịu nổi, lúc ấy liền phun ra một ngụm máu, một hơi liền ngất xỉu, thẳng tắp ngã xuống đất. Lần thứ hai tỉnh lại, linh hồn liền đổi thành cô.

Tống Nam Chi yên lặng vì nguyên chủ đốt hai nén nhang, chết như vậy thật đúng là….

Đang nhớ tới chuyện cũ thì tiếng chói tai của Lý ma ma làm cắt đứt suy nghĩ của cô.

Chỉ thấy Lý ma ma thẳng thắt lưng, mặt mày dựng lên, ngoài miệng hùng hồn quở trách cô: “Tất nhiên là vô cùng cao hứng làm tân lang, giống như ngài cao không được thấp không xong, sao có thể cưới được phu nhân tốt, cũng mệt Lê gia không chê. Lê gia tiểu thư nhi ngài cưới thì cưới, không cưới cũng phải cưới, giỏi thì về sau nạp thêm mấy cái thϊếp là được, ngài làm ầm ĩ như vậy để làm gì, cuối cùng chịu thiệt không phải ngươi sao.”

“Được rồi, ta biết, để ta suy nghĩ một chút.” Tống Nam Chi nhìn miệng mụ mở ra khép lại, nhịn lại mới không phun một miếng vào mặt mụ, mấy lời đổi trắng thay đen như vậy mà mụ cũng nói ra được. Trong lòng sinh ra một loại đau buồn khó hiểu, cô biết đây không phải tâm tình của mình.

Lý ma ma bĩu môi, lời Tống Nam Chi nói cũng không để trong lòng, chỉ thản nhiên nhắc nhở: “Tuỳ ngài, sân mới đã thu thập xong, ngài tốt nhất nhanh chóng tìm thời gian dọn qua, miễn cho đến lúc người Lê gia tới thì không dễ nhìn. Còn có, thân mình ngài đã khoẻ, đừng quên đi thỉnh an phu nhân.”

Lý ma ma nói xong, đứng lên, vỗ vỗ tro bụi vô hình trên người, dẫn hai tiểu nha hoàn nghênh ngang mà đi. Tống Nam Chi trợn mắt há mồm, đây chỗ nào là hạ nhân hầu hạ cô, đây quả thực là tổ tông!

“Người tới, chuẩn bị nước, gia muốn tắm rửa.” Tống Nam Chi hướng về phía cửa hét lớn một tiếng, trong lòng tức giận không thôi, cô làm chủ tử cũng quá không có tôn nghiêm.

“Từ từ!”

“Đến, đến.”

Qua một lúc lâu, Lạc Anh mới tiến vào, vẻ mặt mỉm cười, nhìn Tống Nam Chi, vẫn không nhúc nhích.

“Thất thần làm gì, em còn không mau đi?” Tống Nam Chi lạnh mặt, vì mụ kia làm cô tâm tình cực khó chịu nhưng cô không tính toán giống như nguyên chủ, vì người này mắng người kia. Dù sao nguyên chủ cũng là người âm trầm, ngẫu nhiên nổi giận cũng thực bình thường.

Từ sau khi Trương gia nháo một hồi khiến Tống lão gia chịu thiệt, mọi việc liền đặc biệt chú trọng thể diện và thanh danh. Cũng bởi vì như thế, ở mặt ngoài bọn họ đối với Tống Nam Chi chưa bao giờ khắt khe. Mã Ngọc Liên còn mượn việc này thu được không ít mỹ danh, người ngoài nhắc tới thị, ai không khen ngợi một chữ tốt. Về phần tình trạng thật sự, đơn giản chỉ nhìn hạ nhân là biết cuộc sống của nguyên chủ như thế nào.

Nhưng cũng may bọn họ sĩ diện nên mình mới có thể sống được, bằng không bọn hạ nhân bằng mặt không bằng lòng, cô đúng là không có biện pháp. Lúc này cô rốt cuộc cảm nhận được tư vị nửa bước cũng khó đi của Trương thị.

Khoan khoái tắm rửa một cái, cả người lập tức thoải mái hơn nhiều, mà ngay cả tinh thần căng thẳng cũng dịu xuống. Cô tuy rằng mới xuyên qua vài canh giờ nhưng cảm giác so với đánh trận trên chiến trường còn mệt hơn, mệt đầu!

Sai người nâng thùng nước ra ngoài, trong phòng được quét tước sạch sẽ, Tống Nam Chi cài chốt cửa, lúc này mới có tâm tình chỉnh lý suy nghĩ của mình.

Kỳ thật cô cũng không bài xích chuyện cưới vợ, đời trước cha mẹ cô chính là hôn nhân gia tộc, mà cô cũng đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần. Sở dĩ vẫn chưa kết hôn là không muốn làm lợi cho kẻ khác, vì sao cô phải hi sinh hôn nhân của mình để mẹ con nhà kia hưởng tiện nghi, thế là kéo mãi đến khi chết, cô vẫn là người độc thân hoàng kim.

Về phần trước hôn nhân đã thất trinh gì đó, lấy ánh mắt của một người hiện đại mà nhìn, Tống Nam Chi tỏ vẻ cô thật sự không để ý, bản thân cô cũng là một người không còn trinh tiết.

Tống Nam Chi chỉ có chút buồn bực, cô là thẳng nữ nha! Cưới một nữ nhân làm vợ, sao có thể!

Không phải không nghĩ đến chuyện rời đi, thoát ly quan hệ với Tống phủ nhưng một là cô không người dẫn lối, hai là không có hộ tịch chứng minh, cho dù có ra ngoài, ở cái thế giới xa lạ này, làm sao có thể sống yên ổn. Người không có hộ tịch nghĩa là không có hộ khẩu, ra khỏi Tống gia thì cô không sợ, chỉ sợ bị người nhà phạm nhân lôi đi làm người gánh tội thay, vậy cô tìm ai để khóc.

Càng nghĩ càng thấy chỉ có một đường có thể đi, đúng như lời Lý ma ma nói, cô nhất định phải cưới Lê gia tiểu thư.

Tống Nam Chi cau mày, nhưng rồi lại giãn ra, chút buồn bực nho nhỏ trong chốc lát liền tan biến, thật ra cưới thì cưới, tóm lại chịu thiệt cũng không phải là cô, cô chỉ cần nghĩ như vậy liền không mâu thuẫn đối với chuyện thành thân.

Cửa hôn nhân này, đưa tới là đại ca của cô, cũng chính là trưởng tử do Mã Ngọc Liên sinh hạ. Mã Ngọc Liên tổng cộng sinh hai nam - một nữ, trưởng tử Tống Diệu Tổ năm nay mười tám, thứ tử Tống Diệu Tông năm nay mười lăm, làm rạng rỡ tổ tông, chỉ nghe tên liền biết Tống lão gia ôm bao nhiêu kỳ vọng đối với hai đứa con này.

Tống Diệu Tổ quả thật không phụ lòng bọn họ, hai năm trước liền thi đậu Cử nhân, nhưng đến kỳ thi mùa xuân lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nguyên nhân chủ yếu cũng không phải tại hắn ta, Tống Diệu Tổ từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi Dương Châu, vừa đến kinh thì không hợp khí hậu mà bệnh không dậy nổi, đợi cho hết bệnh thì kỳ thi đình cũng đã qua.

Không cần đề cập tới các loại nỗi lòng phức tạp của hắn ta lúc ấy, Tống gia hỏi han ân cần đủ thứ, một xe lại một xe đồ vật đưa tới trong kinh.

Gặp qua phồn hoa nơi kinh thành, hắn ta nào nguyện ý trở về nguyên quán, cắm rễ tại kinh thành, quyết chí một ngày tên không đề bảng vàng một ngày không hồi hương.

Trong kinh, cử tử như hắn ta có rất nhiều nhưng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, của cải phong phú, bộ dáng tuấn lãng, học vấn lại tốt như hắn ta thì ít ỏi không có mấy. Coi như số hắn ta may, trong một lần tụ hội, được Hộ bộ thượng thư nhìn trúng, gả thứ nữ cho hắn ta, giá trị con người Tống Diệu Tổ lập tức nước lên thì thuyền lên.