Chương 45

Ngoài ra, cậu từng là "cháu trai" của ông, mà việc này nếu truyền ra ngoài sẽ càng xấu hổ hơn.

"Chỉ hy vọng cháu đừng hối hận." Phó Quang Diễn lạnh lùng nói, giọng điệu thản nhiên.

"Cháu sẽ không hối hận đâu. Cảm ơn ngài đã quan tâm. Cháu rất tự tin vào bản thân mình."

Phó Tinh Sơ lắc đầu, vẫn giữ nụ cười lịch sự.

Phó Quang Diễn nhìn cậu một lúc rồi im lặng rời đi mà không nói thêm lời nào.

Phó Tinh Sơ thở dài, trong lòng có chút tiếc nuối vì ông cụ không trả giá cao hơn.

Ông cụ này thật keo kiệt. Nhà họ Phó giàu đến mức nào mà chỉ đưa có mười vạn tinh tệ? Nếu ông cho vài triệu, có lẽ cậu sẽ cân nhắc trốn đi giữa đường và chọn sống ở một thành phố dễ chịu hơn.

Chứ với mười vạn tinh tệ và một trang viên nhỏ xập xệ, làm sao cậu có thể chịu nổi cuộc sống nhàm chán đến thế?Cậu bĩu môi, rồi quay người về trường học.

Lúc này, sân trường đã vắng tanh vì mọi người đều đã vào lớp. Khi trò chuyện với Phó Quang Diễn, tiếng chuông đã vang lên, báo hiệu giờ học đã bắt đầu.

Vừa bước đến cổng trường, cậu bắt gặp một học sinh khác đang chạy hớt hải đến, đeo cặp sách nặng trĩu trên vai.

Cậu ngước mắt nhìn kỹ và nhận ra người này chính là Liên Chính Tín, bạn thân của Hách Thừa Kỳ.

Liên Chính Tín thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán, rõ ràng là đang muộn giờ.

Phó Tinh Sơ bình thản bước qua, ánh mắt vô tình đối diện ánh mắt của Liên Chính Tín.

Liên Chính Tín khựng lại, há miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Thực ra, Phó Tinh Sơ không quá quen biết anh ta. Cậu chỉ từng gặp anh ta vài lần khi đi cùng Hách Thừa Kỳ và cậu cảm nhận rõ ràng rằng người này không ưa mình.

Cậu không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng bước qua, vào phòng bảo vệ và dễ dàng đi vào trường.

Liên Chính Tín trố mắt kinh ngạc nhìn Phó Tinh Sơ bước qua cổng mà không bị bảo vệ hỏi han hay chặn lại.

Anh ta thấy có gì đó không ổn. Mỗi lần anh ta đến muộn đều bị bảo vệ làm khó, phải kiểm tra danh tính, gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm mới được vào lớp.

Sao đến lượt Phó Tinh Sơ lại được đối xử đặc biệt thế này?

Không biết rằng Phó Tinh Sơ vừa được Phó Quang Diễn cho phép rời đi, Liên Chính Tín chỉ nghĩ đối phương cũng đến muộn như mình. Lòng đầy ấm ức vì bị đối xử bất công.

Phải chăng hôm nay bảo vệ có tâm trạng tốt, nên cho người ta vào bừa?

Nghĩ vậy, anh ta đeo cặp và bước vào phòng bảo vệ. Nhưng vừa định đi qua, đã bị bảo vệ chặn lại.

"Đứng lại! Liên Chính Tín đúng không? Lại đến muộn à? Một tuần đến muộn ba lần, giờ thì tôi không cần hỏi tên hay lớp của cậu nữa. Tôi nhớ rõ giáo viên chủ nhiệm của cậu rồi. Đợi tôi gọi cho giáo viên xong mới được vào."