Tuy nhiên, sau khi ở bên Phó Tinh Sơ, Hách Thừa Kỳ đã thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện mà không phải chịu bất kỳ một hình phạt nào.
Hách Thừa Kỳ nghĩ Phó Tinh Sơ có thể là người giúp mình thoát khỏi thiết lập cốt truyện ban đầu.
Âm thanh lạnh lùng của hệ thống im lặng một lúc lâu rồi mới phát ra cảnh báo.
“Tôi hy vọng anh đừng tự ý rời bỏ thiết lập cốt truyện ban đầu.”
Nhưng đối với Hách Thừa Kỳ, lời cảnh báo này là vô dụng, vì hắn biết hệ thống không có cách nào khắc phục lỗ hổng này, nếu không sẽ không chỉ đe dọa đơn giản như vậy.
“Hừ!”
Hách Thừa Kỳ khẽ hừ một tiếng.
Ngay sau đó, hắn nhận được cuộc gọi từ Phó Quang Diễn, là người đã mời hắn về nhà ăn cơm tối nay. Hách Thừa Kỳ đã đồng ý.
Vừa kết thúc cuộc gọi, hắn bỗng nhớ ra điều gì đó và gọi điện nhờ người làm một việc.
Ánh mắt hắn rơi xuống dưới giường, có một đống quần áo rải rác, bất ngờ lại phát hiện ra một vật nhỏ không phải của mình.
Sau khi Phó Tinh Sơ ra ngoài, cậu sờ tay vào túi, thấy điện thoại vẫn còn, mà nguyên chủ dường như đã ra đi tay trắng. Ông Phó, rất tàn nhẫn, gần như không để lại gì cho cậu.
Chỉ có người quản gia chăm sóc cậu từ nhỏ rất tốt bụng, khi rời đi đã cho cậu vài ngàn tệ, đủ cho cậu sống một hai tháng.
Cậu là sinh viên trong trường quân đội, nhưng giờ không còn liên quan gì đến nhà họ Phó. Biệt thự riêng của cậu cũng không còn, nên bị đuổi về ký túc xá.
Nhưng có chỗ ở cũng là điều tốt, ít ra không phải lang thang ngoài đường. Nghĩ vậy, Phó Tinh Sơ quyết định trở về ký túc xá trước.Trong hoàn cảnh không có nhiều tiền, có chỗ ở đương nhiên là tốt.
Tuy nhiên, ký túc xá thông thường của Học viện Quân sự Quốc tế Lam Không có điều kiện ở khá đơn giản, mỗi phòng có bốn giường, ở bốn người, không gian không lớn, và những Omega nam cùng ở trong phòng dường như không có mối quan hệ tốt với nguyên chủ.
Trước đây, Phó Tinh Sơ ở trường, mặc dù không nổi bật, thành tích văn học và khoa học cũng bình thường, nhưng cậu ta có Phó gia hùng mạnh chống lưng, trong trường có rất nhiều người đi theo, để cậu ta tùy ý sai khiến, và đã không ít lần bắt nạt người khác.
Trong ký túc xá này, có một Omega nam chính là người từng bị cậu dẫn người đi bắt nạt, đây cũng là lý do mà Phó Tinh Sơ bị ba người còn lại trong ký túc xá bài xích từ khi chuyển vào.
Khi Phó Tinh Sơ trở về ký túc xá, đã là giữa trưa, những người trong ký túc xá vừa ăn xong quay về, nhưng họ không hề để ý đến cậu, mỗi người trở về giường của mình để nghỉ ngơi.
Giường đối diện với Phó Tinh Sơ chính là người mà nguyên chủ từng bắt nạt, tên là Trần Lạc, thấp bé, thân hình gầy gò, tóc kiểu "nắp nồi", đeo kính gọng đen, tính cách nội tâm, nhìn là biết dễ bắt nạt.
Tuy nhiên, hai người còn lại trong ký túc xá lại có mối quan hệ rất tốt với Trần Lạc, không vừa mắt với Phó Tinh Sơ, người đã từng bắt nạt Trần Lạc. Nhưng mọi người trong ký túc xá này đều là những đứa trẻ ngoan, không như nguyên chủ trước đây, không bắt nạt lại Phó Tinh Sơ.
Lúc này Phó Tinh Sơ cũng cảm thấy hơi đói, vì từ tối qua đến giờ cậu chưa ăn gì, mà còn vận động gần như cả đêm.
Alpha trong giai đoạn nhạy cảm và Omega trong thời kỳ động dục, sức lực luôn rất dồi dào.
Hiện tại trên người cậu còn phảng phất mùi hương vani, vừa ngồi xe về đã thu hút được nhiều ánh mắt. Phó Tinh Sơ quay về chính là để tìm bình xịt ức chế, nhằm che giấu mùi hương tín tức tố của mình.
Khi tìm thấy bình xịt ức chế trong tủ, cậu xịt vài lần lên cổ, chờ cho mùi hương từ từ biến mất, rồi cầm thẻ ăn, chuẩn bị đi ăn trưa.
Thời điểm này, trong nhà ăn gần như không có ai, chỉ có hai, ba người ngồi ở những chỗ khác nhau để ăn. Phó Tinh Sơ chạy đến cửa sổ mua cơm, nhìn qua, thấy thức ăn hầu như không còn, chỉ còn một ít cơm.
Cô dì ở cửa sổ phát cơm vốn đã chuẩn bị dọn dẹp, khi nhìn thấy Phó Tinh Sơ đến, cô liếc nhìn những thứ còn lại.
“Em sinh viên, sao lại đến muộn thế, không còn món nào rồi.”
“Không sao đâu, cô ơi, cho cháu một phần cơm, rồi đổ chút canh còn lại lên trên là được.” Phó Tinh Sơ cười tươi, nói ngọt ngào.
Phó Tinh Sơ không kén chọn, vì hiện tại cậu rất đói, cơm trắng cũng ăn được.
Trường học này không cấm sinh viên ra ngoài ăn, nhưng lát nữa sẽ vào học, ra ngoài không hợp lý, hơn nữa hôm nay hình như cậu đã trốn học nửa ngày, nếu lại đến muộn, chắc sẽ gặp rắc rối.
Phó Tinh Sơ có vẻ ngoài rất thanh tú, làn da trắng trẻo, thân hình mỏng manh, trên mặt luôn nụ cười thân thiện, rất dễ khiến người khác thích.
“Được rồi, em quẹt thẻ hai sao để trả tiền cơm, cơm này cũng hơi lạnh rồi, cô giúp em hâm nóng nhé, sẽ xong ngay thôi.” Cô phát cơm nói.
“Vâng, cảm ơn cô.”
Phó Tinh Sơ ngoan ngoãn gật đầu.
Chẳng bao lâu, Phó Tinh Sơ cầm một đĩa cơm, tìm một bàn trống ngồi xuống.
Đĩa cơm nóng hổi, tỏa ra một mùi thơm nhẹ nhàng, trên đó có chút nước sốt từ cà tím và thịt, chỉ thấy vài miếng cà tím mềm nhũn, còn thịt thì chẳng thấy đâu.
Phó Tinh Sơ trộn nước sốt cà tím với cơm, rất nhanh cơm đã thấm một lớp nước sốt màu nâu đậm, phía trên còn có một lớp dầu bóng. Cậu dùng thìa múc một muỗng đưa vào miệng.
Ngay lập tức, đôi mắt của Phó Tinh Sơ khẽ nheo lại.
Ngon! Thật ngon!
Nước sốt cà tím rất thơm, dùng để trộn cơm cũng cực kỳ hấp dẫn, còn thơm hơn cả ăn thịt.
Cô bán cơm đã lấy cho cậu rất nhiều cơm, cậu cũng ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn no, Phó Tinh Sơ trở về ký túc xá, chưa kịp nằm xuống nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng chuông báo thức của ai đó. Ba người trên giường còn lại đồng loạt ngồi dậy, bắt đầu đi giày chuẩn bị lên giảng đường.
Phó Tinh Sơ cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đi theo sau.
Ba người cùng phòng cố tình đi chậm lại vài bước, chờ cho Phó Tinh Sơ đi xa mới bắt đầu bàn tán.
“Ôi, các cậu có cảm thấy hôm nay Phó Tinh Sơ có gì đó không đúng không? Cả người trông có vẻ khác, không còn hống hách như trước nữa.”
Chu Tử Mặc sờ mũi, nói một cách kỳ lạ.
Cậu ta là ủy viên học tập trong lớp, là trưởng phòng ký túc xá của bốn người. Dù chưa từng bị Phó Tinh Sơ ức hϊếp, nhưng cậu ta rất ghét những người như Phó Tinh Sơ.
Trần Lạc gật đầu theo: “Tôi cũng cảm thấy, Phó Tinh Sơ hình như kiêm tốn hơn một chút, đúng là hiếm thấy.”
“Ha ha, có lẽ bây giờ đã chấp nhận sự thật mình chỉ là thiếu gia giả rồi. Dựa dẫm vào thế lực của nhà họ Phó lâu như vậy, giờ không còn Phó gia đứng sau, cậu ta còn dám ức hϊếp ai nữa?”
Sử Chính Dương vừa nói vừa vỗ vai Trần Lạc cười, nhưng cái vỗ này suýt chút nữa làm Trần Lạc ngã lăn ra đất.
Sử Chính Dương là người khỏe nhất trong ba người, cao lớn, gần hai mét, cơ thể cường tráng, có thể dễ dàng bế Trần Lạc cao 1,6 mét lên.
Trần Lạc: “Nói cũng đúng, may mà cậu ta là kẻ giả mạo, không thì không biết sẽ có bao nhiêu người bị cậu ta ức hϊếp.”
“Tôi nghe nói thiếu gia thật sự của nhà họ Phó là Hứa Thừa Kỳ lớp A, bạn Hứa thật sự rất tốt, lại đẹp trai, phẩm hạnh chính trực, là một Alpha mạnh mẽ và xuất sắc. Tôi từng tham gia một thí nghiệm với cậu ấy, các thầy cô lúc đó đều nói cậu ấy sẽ là thiên tài trong ngành nghiên cứu.” Chu Tử Mặc nói, trên mặt hiện rõ vẻ ngưỡng mộ.
…
Học viện quân sự Lam Không có rất nhiều thứ để học, phát triển cả văn hóa và võ thuật, không chỉ huấn luyện khả năng chiến đấu của sinh viên mà còn dạy họ nhiều kiến thức văn học và khoa học.
Nhà trường không phân biệt Alpha, Beta, Omega, mà chỉ dựa vào thành tích cá nhân để chia thành lớp xuất sắc và lớp yếu kém.
Nguyên chủ ban đầu vì lý do gia đình mà được xếp vào lớp A xuất sắc nhất, nhưng sau khi danh phận thiếu gia nhà họ Phó bị lật tẩy, cũng vì thành tích không đủ nên cậu ta bị nhà trường đẩy xuống lớp C bình thường, thật châm biếm nhưng cũng rất thực tế.
Phó Tinh Sơ ngồi ở chỗ của mình, cảm nhận được nhiều ánh mắt kỳ lạ.
Trong lớp C này, những người từng bị nguyên chủ bắt nạt, không thích cậu ta rất nhiều, Phó Tinh Sơ cũng lười nhớ lại, thực sự càng nghĩ càng thấy phiền.
Dù sao, trước đây nguyên chủ đã làm nhiều chuyện tồi tệ, bảo sao mọi người trong ký túc xá và lớp học đều xa lánh cậu.
Không lâu sau, tiếng chuông vào lớp vang lên, tiết học đầu tiên buổi chiều chính là tiết của giáo viên chủ nhiệm Trang Từ.
Trang Từ vừa lên bục giảng, đã chú ý đến Phú Tinh Sơ đã đến lớp, ông biết sáng nay đối phương không đến lớp, nên đã đi đến bên cạnh Phó Tinh Sơ, lạnh lùng hỏi một câu.
“Phú Tinh Sơ, sao sáng nay em không đến lớp?”
Chương 4“Xin lỗi thầy, sáng nay nhà em có chút việc phải xử lý, cho nên không đến được. Lúc đó em định gọi điện xin phép nhưng không tìm thấy số của thầy.”
Phó Tinh Sơ không hoảng hốt, cậu đứng dậy, thái độ rất thành khẩn nhận lỗi.
Thái độ của Phó Tinh Sơ thật sự rất thành khẩn, khác hẳn với vẻ mặt coi thường người khác thường ngày, khiến cho Trang Từ, người đang bực bội, đột nhiên không còn giận nữa.
Sau đó, ông nhớ ra việc gia đình mà Phó Tinh Sơ nói có thể là gì, nên cũng không tiếp tục truy vấn.
“Được rồi, em ngồi xuống đi, mọi người mở sách ra trang 27, chúng ta bắt đầu học.”
Thật ra, mọi người trong lớp đều biết rõ việc gia đình mà Phó Tinh Sơ nói là gì, không thể không thấy thích thú.
Dù sao, tin tức về việc Phó Tinh Sơ không phải cháu nội của nguyên soái Phó đã lan truyền khắp đế quốc, giờ đây Phó Tinh Sơ và nhà họ Phó, ngoài cái họ Phó ra thì không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.
Việc gia đình mà Phó Tinh Sơ nói rõ ràng không phải là chuyện tốt.
Có vài người vốn định cảm thông với Phó Tinh Sơ, nhưng sau khi nghĩ lại, khi đối phương còn là người nhà họ Phó, hình ảnh ngạo mạn ở trường học của cậu ta lại hiện lên, ngay lập tức lòng đồng cảm ấy đã biến mất.
Một kẻ từng cậy quyền cậy thế, học hành không ra gì như Phó Tinh Sơ, thật sự không đáng để họ, những người bình thường cảm thông.
Người ngồi bên cạnh Phó Tinh Sơ, chính là Chu Tử Mặc trong ký túc xá, người này học khá tốt, còn là ủy viên học tập. Còn nguyên chủ Phó Tinh Sơ thì nổi tiếng là học dốt, không biết Trang Từ nghĩ thế nào mà lại sắp xếp hai người ngồi cùng nhau.
Phó Tinh Sơ nhìn thấy Chu Tử Mặc đã mở sách trong tay, lật đến trang 27, cậu liếc nhìn trang sách đó, rồi tìm ngăn kéo nhưng phát hiện hình như không có cuốn sách đó.
“Bạn Chu, bạn có thấy cuốn sách ngôn ngữ của tôi không?”
Thấy Phó Tinh Sơ tìm sách Chu Tử Mặc đã thấy kỳ lạ rồi, bình thường Phó Tinh Sơ không phải là kiểu lên lớp để ngủ sao, sao bây giờ lại nghĩ đến việc học hành rồi.
Cậu ta chỉ nghĩ Phó Tinh Sơ đang tìm thứ khác, cho đến khi nghe thấy Phó Tinh Sơ nhỏ giọng hỏi sách ở đâu, mới xác định rằng bạn cùng bàn thật sự đang tìm sách để học.
Chu Tử Mặc có chút phức tạp: “Cuốn sách ngôn ngữ của cậu hình như bị cậu ném vào thùng rác rồi, cậu không nhớ sao?”
“Ôi, hình như đúng là tôi đã tự ném đi.”
Lúc này Phó Tinh Sơ mới nhớ ra, thực ra cậu không nhớ rõ một số ký ức của nguyên chủ, chỉ có thể nhớ đại khái, hệ thống đã gửi cho cậu rất nhiều thứ, bao gồm mọi việc trước khi nguyên chủ chết.
Nhưng không phải mọi chuyện cậu đều có thể nhớ rõ, nhiều lúc, chỉ có những chuyện đặc biệt mới khiến cậu nhớ lại được.