Chương 8
Phó Tinh Sơ với vẻ mặt bất đắc dĩ, bị Hứa Thừa Kỳ nắm tay kéo đến một rừng trúc nhỏ gần đó. Dĩ nhiên, nếu Phó Tinh Sơ không đồng ý, đối phương cũng không thể nắm tay cậu lâu như vậy.
Bàn tay của Hứa Thừa Kỳ, hơi lạnh, nhưng không đến mức lạnh như que kem, nhưng lại giống như bàn tay trong một ngày tuyết rơi, dù hiện tại vẫn đang là mùa hè.
Cuối cùng, Hứa Thừa Kỳ cũng buông tay cậu ra.
Phó Tinh Sơ nhớ đến khu rừng trúc này, nơi này được gọi là "rừng tình yêu" trong trường, rất nhiều cặp đôi khi hẹn hò thường lén lút đến đây.
Tuy nhiên, Phó Tinh Sơ không nghĩ rằng Hứa Thừa Kỳ kéo mình đến đây là để hẹn hò.
"Cậu Hứa, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Phó Tinh Sơ hỏi với chút lúng túng, cảm giác rằng Hứa Thừa Kỳ vẫn nhớ chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
"Cậu nghĩ tôi có chuyện gì cần nói?" Hứa Thừa Kỳ hỏi lại với vẻ thích thú.
Tâm trạng của Hứa Thừa Kỳ rất tốt. Sau khi tiếp xúc với cơ thể của Phó Tinh Sơ, tiếng ồn trong đầu hắn đã biến mất.
Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn của Phó Tinh Sơ, từ trên xuống dưới. Đây là một khuôn mặt rất đẹp da cậu trắng nõn, nhiều lúc nhìn gương mặt này đẹp đến nao lòng, mà hắn lại vô cùng quen thuộc gương mặt này.
Hứa Thừa Kỳ nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua, cổ họng khẽ chuyển động.
Hắn vẫn nhớ rất rõ Phó Tinh Sơ, người thường gây xích mích với mình.
Hai người có một mối liên kết kỳ lạ, sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm thậm chí là cùng giờ, rồi sau đó bị hoán đổi thân phận, mỗi người bước vào một gia đình khác nhau.
Bản thân hắn lớn lên trong một gia đình nghèo khó, và cha mẹ nuôi của hắn sớm qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Hắn phải trưởng thành trong gian khó, và cuối cùng với thành tích xuất sắc, đã đỗ vào trường quân sự này.
Sau đó, hai người gặp nhau, trải qua nhiều cuộc xung đột nhỏ. Hắn nhớ rõ rằng Phó Tinh Sơ từng không ưa mình.
Trong những lần tiếp xúc trước, Phó Tinh Sơ không có gì khác biệt so với những người bình thường khác, không hề ảnh hưởng đến thứ tồn tại trong cơ thể hắn.
Cho đến tối qua, Phó Tinh Sơ không chỉ có thể ảnh hưởng đến hệ thống trong cơ thể hắn mà còn khiến hắn ngửi thấy một loại pheromone vô cùng quyến rũ.
Sau khi cha mẹ qua đời, Hứa Thừa Kỳ mới nhận ra rằng có một thứ gọi là "hệ thống" trong người mình. Hắn không biết mục đích của thứ này là gì.
Hệ thống này xuất hiện một cách đột ngột, lạnh lùng thông báo với hắn rằng hắn đang sống trong một cuốn sách, và hắn là nhân vật chính trong đó. Rồi nó bắt đầu can thiệp, định sẵn cuộc sống của hắn, mà hắn chỉ có thể chấp nhận, không thể phản kháng.