Giang Li tâm tình sung sướиɠ kết thúc giao lưu với Đồng Diệc, lấy ra đề thi bắt đầu làm xoành xoạch.
Đối với cô mà nói, việc cấp bách hẳn là chuẩn bị cho kỳ thi cấp ba, bởi vì cậu khả năng sẽ không nhận cô, nhưng thi cấp ba thì nhất định phải tham gia.
Đồng Diệc lại đem mũ lưỡi trai đặt lên trên đầu, tiếp tục ghé vào bàn ngủ.
Chờ cậu ngủ một giấc dậy, mới phát hiện vị bên cạnh kia thế mà còn đang gặm đề, nhịn không được thò đầu lại gần.
Lúc này Giang Li đang hết sức chuyên chú tự hỏi một câu trong đề toán, phát hiện trên bài thi in một cái bóng, theo bản năng cô ngẩng đầu lên mới phát hiện Đồng Diệc cũng đang xem câu hỏi kia, còn cười vẻ mặt thèm đòn.
Cô đẩy bài thi qua, “Cậu biết làm không?”
Đồng Diệc nhún vai, “Đã bảo tôi là học sinh học lại rồi mà, có phải trí nhớ của cậu không tốt lắm không?”
Giang Li mặt không biểu cảm lấy bài thi về, chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu.
Đồng Diệc mới vừa tỉnh ngủ đặc biệt có tinh thần, nhịn không được tìm cô nói chuyện phiếm: “Trước kia có phải cậu cũng chưa từng tiếp xúc với các cuộc thi đội tuyển đúng không?”
Giang Li nhíu mày hỏi: “Ý của cậu là đề này rất khó?”
Đồng Diệc vẻ mặt hạn hán lời nhìn cô, “you ask me, I ask who? Đã bảo tôi là học sinh học lại cơ mà.”
Giang Li quyết đoán nhảy qua câu hỏi kia, bắt đầu xem câu tiếp theo.
Đồng Diệc thấy cô từ bỏ dứt khoát như thế, nhịn không được hiếu kỳ nói: “Không hề suy nghĩ thêm chút nào à?”
Giang Li lắc đầu, “Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của tôi là thi vào cấp ba.”
Cô muốn đến trường y hàng đầu, đầu tiên phải thi đậu trường cấp ba hàng đầu, còn phải vào lớp hàng đầu nữa.
Đề này tuy có thể mở rộng tư duy, nhưng độ khó cũng đã vượt qua yêu cầu của đề thi vào cấp ba quá nhiều, tạm thời không cần tốn nhiều tâm tư vào nó.
Chờ sau kỳ thi lên cấp ba thì thật ra có thể suy xét tham gia đội tuyển.
Đồng Diệc chậm rì rì nói: “Tham gia đội tuyển cũng có thể lấy thưởng đó! Trường học còn phát tiền thưởng tương ứng, nghe nói không ít đâu.”
Giang Li trầm mặc sau một lúc lâu mới hỏi: “Vậy thủ khoa thi vào cấp ba mỗi năm có phải cũng sẽ có rất nhiều học bổng đúng không?”
Đồng Diệc:……
Trở thành thủ khoa kỳ thi cấp ba, tuyệt đối sẽ được mấy trường học tranh nhau, học bổng chắc chắn là không thiếu được, nhưng cái gọi là thủ khoa kỳ thi cấp ba ấy mà, trừ thực lực ra còn phải có một chút vận may nữa, cho dù là người có thành tích tốt đến mấy, chỉ sợ cũng không tự tin nhất định có thể trở thành thủ khoa đâu.
“Thật không muốn tham gia đội tuyển à?”
Giang Li nghĩ nghĩ, đúng sự thật nói: “Chờ lên cấp ba rồi nói sau!”
Nói xong, cô lại vùi đầu giải đề.
Thấy cô bộ dáng chuyên chú, ánh mắt Đồng Diệc dao động, ánh mắt không tự chủ được dừng trên gương mặt trang bìa tạp chí kia.
Kỳ thật không ngừng chỉ giống mỗi đôi mắt và cái mũi, lông mày kỳ thật cũng rất giống, còn có cái loại phong cách hành sự một khi đã quyết định sẽ không bị người khác ảnh hưởng này nữa, cũng quả thực như đúc ra.
Hẳn là…… Không phải hắn suy nghĩ nhiều đấy chứ?
Lúc nghiêm túc làm một việc gì đó sẽ luôn cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, tiếng chuông tiết tự học buổi tối kết thúc vang lên, Giang Li liền dừng bút thu thập bút sách chuẩn bị về ký túc xá.
Nhưng làm cô ngoài ý muốn chính là, Giang Châu thế nhưng lại chờ cô ở bên ngoài khu dạy học, hẹn cô đến rừng cây nhỏ trong trường nói chuyện.
Giang Li gần như không hề do dự, liền đi theo Giang Châu đến rừng cây nhỏ.
Cô nhìn Giang Châu, “Anh có thể tổ chức ngôn ngữ trước trước, đem những gì muốn nói một lần nói rõ ràng, về sau không có việc gì thì tận lực đừng tới tìm tôi.”
Trên mặt Giang Châu lộ ra cười mỉa mai, “Lúc uy hϊếp Nhược Nhược cô đắc ý lắm nhỉ?”
Không đợi Giang Li trả lời, hắn lại nhanh chóng mở miệng: “Hôm nay tôi tới tìm cô là muốn cảnh cáo cô, đừng mưu toan tranh đoạt thứ không thuộc về mình, nếu cô thông minh thì tốt nhất nên……”
Giang Li cắt ngang lời hắn nói, “Nếu anh thông minh thì không nên tới tìm tôi, lại càng không nên chọc giận tôi.”
Giang Châu lập tức nổi giận, “Cô muốn làm cái gì?”
“Tạm thời tôi chưa muốn làm cái gì.” Giang Li vẻ mặt bình tĩnh, “Nhưng anh có biết nghĩ không, vì sao tôi phải đáp ứng điều kiện của các người?”
Giang Châu cười lạnh một tiếng.
Còn có thể là bởi vì cái gì?
Còn không phải là muốn lấy lui làm tiến, ý đồ tranh thủ sự đồng tình của cha mẹ sao.
Mẹ tâm địa thiện lương, có lẽ sẽ bị chút kỹ xảo này của cô ta ảnh hưởng, nhưng chính mình tuyệt đối sẽ không đâu.
“Tôi đáp ứng yêu cầu của các người, chỉ là bởi vì tôi không thích bị quấy rầy.” Giang Li tự hỏi tự đáp, “Nhưng hình như anh cũng không rõ ràng điểm này lắm nhỉ.”
Giang Châu vẻ mặt không kiên nhẫn: “Cô không cần phải nói những lời giả mù sa mưa, tôi không tin bộ dạng của cô đâu.”
Hai tròng mắt Giang Li híp lại, “Trước khi tới trường học này tôi đã đoán được sẽ có phiền toái, nhưng nếu để tôi biết là do các người chủ động gây phiền toái cho tôi, vậy tôi sẽ không tiếp tục phối hợp với lý do giả dối của các người nữa.”
Giang Li đột nhiên cứng rắn làm cho trong lòng Giang Châu có chút không yên, bởi vì để ý Nhược Nhược, hắn không thể không ném chuột sợ vỡ đồ.
Lúc trước hắn vẫn luôn cảm thấy Giang Li là đang làm bộ làm tịch, căn bản không muốn xem màn biểu diễn vụng về của cô.
Nhưng…… Nếu là sự thật thì sao?
Giang Li cái gì cũng không có, cô ta căn bản không cần cố kỵ bất kỳ ai, nếu cô ta thật sự nói cho mọi người chân tướng, vậy về sau Nhược Nhược phải làm thế nào?
Giang Châu quyết định thoái nhượng một bước, “Ý của cô là chỉ cần tôi không chủ động gây phiền toái cho cô, cô sẽ vẫn luôn giữ bí mật này đúng không?”
Giang Li lắc đầu, “Cái gì tôi cũng không thể bảo đảm, nhưng nếu anh tiếp tục đến quấy rầy tôi, hoặc là mang đến phiền toái không cần thiết cho tôi, vậy cái bí mật anh muốn bảo vệ này rất nhanh sẽ không còn là bí mật đâu.”
Giang Châu trợn tròn mắt, “Cô……”
“Tôi cảm thấy, điều mà anh cần lo lắng hiện tại hẳn là người khác có thể thay anh bảo mật hay không kìa.” Giang Li nhìn hai người đằng sau cây đa cách đó không xa.
Giang Châu nhíu mày, “Cô có ý gì?”
Giang Li vẫn nhìn cây đa kia, “Cậu chuẩn bị xem diễn mãi đấy à?”
Cô hỏi xong những lời này, sắc mặt Giang Châu lập tức thay đổi, hắn nhanh chóng vọt tới cây đa kia, đang định vòng ra đằng sau cây cổ thụ lôi người nghe lén ra, liền nhìn thấy Đồng Diệc bưng cái laptop rất nhỏ, từ sau thân cây thò ra một cái đầu.
Giang Châu giật mình: “Sao lại là cậu?”
Đồng Diệc lười biếng dựa vào thân cây, “Sao lại không thể là tôi nhỉ?”
Giang Châu cười lạnh một tiếng, “Không thể tưởng được Đồng Diệc đã từng là thiếu niên thiên tài, thế mà lại trở thành tiểu nhân nghe lén góc tường.”
Đồng Diệc liếc xéo hắn một cái, kinh ngạc nói: “Rừng cây này bị Giang gia các người nhận thầu rồi à?”
Giang Châu:……
“Không muốn bị nghe lén góc tường thì không nên tới rừng cây này mới phải chứ, nơi này chỗ nào cũng có thể giấu người, đúng không?”
Đồng Diệc dường như đang trả lời Giang Châu, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú vào Giang Li, ngữ khí nói chuyện cũng như đang nhắc nhở.
Giang Li ngước mắt nhìn hắn, “Hẳn là cậu đã sớm đoán được rồi đúng không?”
Đồng Diệc rõ ràng sửng sốt, “Cái này mà cậu cũng nhìn ra à?”
Giang Li lắc đầu, “Tôi chỉ suy đoán thôi, cũng không chắc chắn.”
Đồng Diệc nhún vai, cười nói: “Kỳ thật lúc trước tôi cũng suy đoán, vừa rồi mới khẳng định.”
Thấy hai người nói chuyện phiếm không coi ai ra gì, Giang Châu hoàn toàn nghe không nổi nữa, hắn vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Giang Li, “Cô thế mà đi nói chuyện trong nhà cho Đồng Diệc?”
Đồng Diệc dùng ánh mắt như xem đứa ngốc nhìn Giang Châu, “Chuyện này rõ như ban ngày mà còn phải nghe ai nói ra ấy hả?”
Giang Châu:……
“Giang gia mấy người có con trai con gái, lại đột nhiên chạy đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ, lúc trước rất nhiều người suy đoán cậu ấy là con gái riêng của cha cậu, cậu hẳn là rất cảm kích nhỉ?”
Đồng Diệc đem tầm mắt chuyển qua Giang Li, “Nhưng mà, cậu ấy lớn lên cũng không giống ba cậu đâu, thật ra rất giống Phong tam gia.”
Nếu Giang Li cùng anh em Giang Châu ở chung hài hòa, cậu có lẽ sẽ tin tưởng có vài người sinh ra đã hợp nhau, Giang gia cũng không thiếu tiền, nhận nuôi đứa trẻ không có quan hệ huyết thống dường như cũng hợp lý.
Nhưng cố tình Giang Li cùng người Giang gia ở chung cũng không hài hòa, lúc trước trong lớp Giang Nhược biểu diễn quá mức vụng về, bộ dáng chính là rất kiêng kị Giang Li.
Vừa rồi Giang Châu bộ dáng không dám tức giận, cũng chứng tỏ hắn có nhược điểm rơi vào tay Giang Li.
Mấu chốt nhất chính là, diện mạo và phong cách làm việc của Giang Li gần như sao y bản chính với cậu của cô ấy.
Nếu nói lúc trước chỉ là suy đoán, vậy thì hiện tại cậu đã khẳng định một trăm phần trăm.
Nghe xong Đồng Diệc nói, sắc mặt Giang Châu trầm xuống.
Lúc trước hắn xác thật không chú ý tới Giang Li giống với Phong Khởi, nhưng được Đồng Diệc nhắc nhở, hắn sao lại có thể bỏ qua điểm này.
Nhưng lúc trước rõ ràng không phải như thế!