Thanh nguyệt vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài thì Bạch Chỉ đi vào truyền lời.
“Chủ tử, mới vừa có cung nhân tới truyền lời, mời người buổi chiều đi thỉnh an Thái Hậu.”
“Ta đã biết.”
Nên nói những lời cần nói, Bạch Chỉ hành lễ lui ra.
Sau khi ra ngoài, thanh nguyệt đem bùa bình an đưa cho Bạch Chỉ, “Bạch Chỉ tỷ tỷ, ngươi mang theo cái này bên người, sẽ bảo hộ ngươi bình an.”
Bạch chỉ kéo nàng đến một bên, thấp giọng nhắc nhở: “Ngươi mới vừa tiến cung có lẽ không biết, Hoàng Thượng của chúng ta không thích nhất chính là huyền thuật, ngay cả sùng huyền quán cũng bị phá bỏ."
Ngươi mang mấy thứ này tiến cung, không sợ sẽ chọc giận Hoàng Thượng không vui sao?”
“Không sao đâu, đây là tiểu thư tự mình vẽ ra, lá bùa của nàng người khác cầu mà không được.
Đã đưa cho tỷ tỷ thì nên giữ lấy, Hoàng Thượng lúc trước không thích, đó là vì chưa từng nhìn thấy bản lĩnh của tiểu thư.”
Thanh Nguyệt rất tin tưởng vào khả năng huyền thuật của Tống Liễu Nhi, khi nói trên mặt tất cả đều là tự hào.
Bạch Chỉ định thuyết phục lần nữa, nhưng lại cảm thấy nói không chừng lá bùa thật sự hữu dụng.
Khi còn bé, phụ mẫu nàng còn sống, cũng sẽ mang theo nàng đi cầu bùa bình an, nhìn đến bùa bình an, nàng liền nghĩ đến phụ mẫu đã mất.
“Thay ta cảm ơn chủ tử.”
“Tỷ tỷ không cần quá khẩn trương, tiểu thư làm người hiền lành, rất dễ nói chuyện, chỉ cần tỷ tỷ làm việc chăm chỉ, tiểu thư cũng sẽ không đối xử tệ với các ngươi.”
“Ta sẽ.”
Bạch chỉ đối chủ tử mới tới cũng không có hai lòng, ba người bọn họ canh giữ ở Cẩm Vân Cung , không có chủ tử, những cung nhân nơi khác cũng sẽ không đối xử tốt với bọn họ.
Hiện giờ đã có chủ tử, cũng có trụ cột, sau này cuộc sống sẽ dễ dàng hơn.
Như vậy, làm sao Bạch Chỉ có thể không cẩn thận làm việc?
……
Trong cung Từ Minh , Trần thái hậu và một số phi tần đã chờ sẵn trong cung điện.
Sở thái phi giơ móng tay sơn đỏ lên nói: “Vẫn là Thái Hậu nương nương của chúng ta quan tâm đến những phi tần mới vào cung này, sau khi vào cung không cho các nàng đến gặp ngay mà để cho các nàng có thời gian nghỉ ngơi.”
Trần Thái hậu, ngồi ở vị trí chủ vị, được bảo dưỡng tốt nên dung mạo nhìn qua chỉ mới ngoài ba mươi, vẻ mặt lúc này nhẹ nhàng, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào.
“Bọn họ điều là hài tử, không cần quá mức khắc khe. Chỉ cần các nàng có thể sinh hạ một đứa con trai, thì những chuyện khác cũng không quan trọng.”
Một vị tuổi trẻ thái phi nói: “Hoàng Thượng nguyện ý lấp đầy hậu cung cũng là chuyện tốt, hắn năm nay đã mười tám, bên cạnh một nữ nhân đều không có, thật là không ổn. Chỉ tiếc lần này vào cung chỉ có sáu người, vẫn là ít, Thái Hậu nương nương sao người không để mắt tới?”
Trần thái hậu không thèm để ý nói: “Người sẽ cùng hắn sinh sống thì nên để hắn tự chọn. Ai gia không muốn xen vào, đỡ phải tuyển trở về hắn lại không thích.”
“Thái Hậu nương nương nói đúng, là thần thϊếp hồ đồ.”
Trong lúc trò chuyện, có cung nhân đi vào truyền lời, các phi tần mới vào cung đã đến.
“Cho các nàng vào.”
Ngay sau đó, sáu người đi vào trong điện đứng thành một hàng, đồng thanh hành lễ.
“Thần thϊếp tham kiến Thái Hậu nương nương.”
Trần thái hậu hơi hơi nâng lên tay, “Đều đứng lên đi, ban ghế.”
Sau khi sáu người ngồi xuống sau, Trần thái hậu yêu cầu các nàng tự giới thiệu thân phận.
Có phi tần biểu hiện khẩn trương, cũng có người tự tin tràn đầy, Trần thái hậu ngoài miệng chưa nói cái gì, nhưng trong lòng đối những người này đều có ấn tượng.
Đến phiên Tống Liễu Nhi, giọng nói của nàng trầm ổn lại không mất đi sự tôn kính, biểu hiện không kiêu ngạo không siểm nịnh, không tự mãn cũng không tự phụ, động tác hành lễ tiêu chuẩn, giơ tay nhấc chân đều biểu hiện khí chất của một tiểu thư khuê các, dẫn tới Trần thái hậu nhìn nàng thêm vài lần.
“Ngươi chính là lục tiểu thư của phủ Tấn Quốc công từ nhỏ bị đưa đến thôn trang?”
“Đúng là thần thϊếp.”
“Quy củ học được rất tốt.”
Trần thái hậu không nói thêm nữa, lúc trước bà không nhúng tay vào việc tuyển phi, chính là không muốn can thiệp quá nhiều vào sự lựa chọn của Tạ Sở Minh .
Hiện giờ tuy rằng có chút hảo cảm với Tống Liễu Nhi , nhưng cũng sẽ không nói thêm cái gì.