Chương 3: Ngài Không Phải Là Tiểu Thư Của Ta Phải Không?

Trước khi Tống Đường trở về phủ Tấn Quốc Công, thánh chỉ từ trong cung đã tới trước. vì vậy, khi nàng trở về, có thể cảm nhận được Tấn Quốc công phu nhân càng ngày càng không hài lòng với mình.

Tống Đường không quan tâm đến điều này, nàng không đến đây để trải nghiệm tình yêu giữa hai mẹ con. Huống chi đây lại là người mẹ hồ đồ, coi còn gái nuôi như con ruột, lại không vừa mắt con gái ruột của mình, thậm chí còn không quan tâm.

Sau khi Tống Đường thản nhiên chào hỏi, liền trở về nơi ở thu dọn đồ đạc.

Nguyên chủ mặc dù không có gì để thu dọn, nhưng dù sao cũng phải vào cung, sau này có khả năng sẽ không quay lại đây nữa.

Khi nguyên chủ được đón về, bên người chỉ mang theo một gói hành lý, khi mở ra, ngoài mấy bộ quần áo được giặt đến phai màu và một chiếc túi rách rỗng, còn có một túi tiền.

Mở túi ra, bên trong chỉ có vài lá bùa.

Nguyên chủ tin điều này?

Tống Đường xem đi xem lại nhưng không hiểu gì nên đặt lại vào túi.

Dù sao nó cũng là của nguyên chủ, nàng nên giữ nó bên mình, đã chiếm giữ thân thể này, vứt bỏ hết đồ đạc của nàng cũng không tốt.

Thanh Nguyệt bối rối nhìn nàng, cô không hiểu tại sao mấy ngày nay tiểu thư đột nhiên trở thành một người khác, sau khi đến phủ Trấn Quốc Công, nhưng nàng vẫn nhớ lời dặn dò của tiểu thư, hiện tại đã đến lúc lấy nó ra.

Thanh Nguyệt từ trong lòng ngực lấy ra một phong thư đưa cho tống Đường.

"Tiểu thư."

Tống Đường nghi ngờ nhận lấy, mở phong thư ra, bên trong có một lá thư.

Chữ viết rất đẹp, trâm hoa chữ nhỏ nhìn rất thích mắt, còn có chữ ký ghi tên nguyên chủ - Tống Liễu Nhi.

Trong thư nói rằng nguyên chủ từng đi theo một vị nữ thuật sĩ học tập quá một ít huyền thuật. Nàng tính ra trên người sẽ phát sinh sự việc khó có thể giải thích, cũng như tính ra sự xuất hiện của Tống Đường.

Nàng khái quát đơn giản cuộc sống mười mấy năm nay của mình đã trải qua, còn tỏ vẻ đối với Tống Đường đến rất hoan nghênh

Cuối cùng cũng không quên nhắc nhở nàng, người trong Tấn Công phủ chưa từng gặp qua nàng, cũng không biết tính cách của nàng, chỉ cần nàng không quá khác thường là được.

Tống Liễu Nhi lại biết nàng sẽ tới?

Vậy bây giờ Tống Liễu Nhi ở đâu?

Tống Đường không hiểu, nhưng vì đã mượn thân thể của người khác nên nàng phải bảo quản thật tốt.

Tuy rằng nàng không biết Tống Liễu Nhi có xuất hiện lần nữa hay không, khi nào nàng sẽ xuất hiện, nhưng nàng không thể muốn làm gì thì làm được.

Đôi mắt Thanh Nguyệt đột nhiên đỏ hoe, run giọng hỏi: "Ngài không phải là tiểu thư của ta phải không?"

Tống Đường sửng sốt một chút, đúng vậy, những người chưa từng gặp qua Tống Liễu Nhi có thể bị đánh lừa bởi sự thay đổi đột ngột của nàng, nhưng không thể gạt được nha hoàn đã ở bên cạnh Tống Liễu Nhi hơn mười năm.

Tống Đường cho là không có gì phải giấu diếm, khẽ gật đầu, hỏi: "tiểu thư nhà ngươi còn nói với ngươi cái gì nữa không?

Có thể đoán trước được sự xuất hiện của nàng, để lại cho nàng một bức thư, chứng tỏ Tống Liễu Nhi cũng có năng lực.

Thanh Nguyệt cắn môi lắc đầu, hơi cúi đầu, im lặng khóc.

Tống Đường nhẹ nhàng thở ra, an ủi: "Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp tiểu thư của ngươi chăm sóc thân thể này thật tốt, đợi nàng trở về. Nếu ngươi gặp lại nàng, nhớ nói cho nàng biết."

Dù thế nào đi nữa, cũng không thể để cho người của phủ Tấn Quốc Công biết được nàng đã thay đổi linh hồn.

Tống Đường đặt bức thư đã đọc xong vào giá nến rồi đốt đi.

Có nha hoàn lại đây truyền lời, nói trưởng bối trong phủ bảo Tống Đường đi chính điện.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi nàng được hoàng đế chọn làm phi tần của Đại Uyên Quốc, dù người trong phủ không quan tâm thế nào thì họ vẫn sẽ ngoài mặt làm bộ làm tịch.

Bọn hắn đón nguyên chủ trở về chỉ vì tuyển tú mà thôi, nếu không lúc Tống Đường bắt đầu dạy dỗ đám người hầu, Tấn Quốc Công phu nhân liền sẽ đuổi nàng ra ngoài.