Chương 8

Ngoài người sư phụ đã dạy nàng huyền thuât, còn có người chuyên dạy nàng đọc và viết Trình độ của nàng không hề thua kém những quý nữ lớn lên ở kinh đô.

Tống Liễu Nhi tự mình tính ra, người ngoại giới kia sẽ còn xuất hiện lần nữa.

Vì vậy, cô viết một bức thư dày khác, nói với Tống Đường về tình hình của mình một cách chi tiết hơn.

"Thanh Nguyệt, nếu nàng xuất hiện lần nữa, hãy giao nó cho nàng."

"Tiểu thư lại rời đi à?"

"Ta không có rời đi."

Tống Liễu Nhi không hiểu điều này, nàng chưa bao giờ rời khỏi thân thể này, giống như đang ngủ say, phải qua mấy ngày mới tỉnh lại.

"Nếu sư phụ ở đây, nhất định nàng sẽ hiểu được toàn bộ mọi chuyện."

Kỹ năng huyền thuật của nàng vẫn kém xa sư phụ.

Khi Tống Liễu Nhi đến thăm hỏi Chương thị, chủ viện là cảnh nước mắt rơi đầy.

Tống Liễu Nhi từ Thanh Nguyệt biết được Tống Tiêm Vân gặp riêng nam nhân, nên nhìn thấy cảnh tượng như vậy nàng cũng không có gì ngạc nhiên.

Sư phụ nói với nàng những cô gái lớn lên trong khuê phòng rất ngây thơ và có thể dễ dàng bị đàn ông dỗ dành chỉ bằng vài lời nói.

Lo lắng sau này nàng sẽ bị lừa nên đã kể cho nàng rất nhiều câu chuyện như vậy.

Nhưng nàng không có duyên kết hôn, nàng đã tính toán trước điều này, sẽ không có ai đến lừa nàng.

Tống Tiêm Vân mặt đầy nước mắt, nàng giơ tay lau nước mắt, quỳ xuống đất cúi đầu nói: "Mẫu thân, là lỗi của ta, ta không nên bị hạ biểu ca lừa gạt."

Vẻ mặt của Nhị phu nhân rất khó coi, dù sao cũng là cháu trai của mình, ở trong phủ đã làm ra những chuyện tai tiếng như vậy, nhưng dù hắn có ăn chơi trác táng thì với tư cách là cô cô, nhìn hắn cũng ngàn tốt vạn tốt.

Sáng sớm biết được chuyện này, Hạ thị đã bàn bạc với Hạ Trạch Thành, cưới Tống Tiêm Vân qua của.

Mặc dù chỉ là con gái nuôi nhưng nàng được nuôi dưỡng như một đích nữ trong phủ, đón về nhà cũng không mất mặt.

Ai có thể ngờ rằng Tống Tiêm Vân vừa xuất hiện lại khóc lóc thảm thiết, như bị ức hϊếp và khinh bạc.

Cháu trai của nàng đã nói với nàng rằng hắn đã gặp riêng Tống Tiêm Vân một thời gian, và hai người họ đã làm vô số việc thân mật, ngoại trừ bước cuối cùng.

Rõ ràng là bọn họ yêu nhau, nhưng bây giờ Tống Tiêm Vân lại đem mọi trách nhiệm đỗ lên đầu cháu trai mình. Nàng thực sự là một cô con gái ngoan được Chương thị nuôi dưỡng!

Nhưng nhị phòng vẫn phải sống nhờ vào đại phòng, nên rất nhiều chuyện khó có thể nói rõ, chưa kể chuyện này dù sao cũng là hành vi không đúng mực của cháu trai nàng, nàng khó mà xen vào.

Quả nhiên, Chương thị sau khi nghe được đã rất tức giận, thậm chí còn không nhìn thấy Tống Liễu Nhi đến thăm hỏi mà chỉ nhìn thấy đứa con gái nuôi "bị oan".

“Tiêm Vân còn nhỏ, bị người không có ý tốt lừa gạt cũng không phải lỗi của nàng. Đã như vậy, Hà Trạch Thành tiếp tục ở trong phủ cũng không phải chuyện tốt, cho nên để hắn dọn ra ngoài đi. Nhị đệ muội, dù sao cũng là cháu ruột của muội, muội nên ra mặt giả quyết đi.

Hạ thị trong lòng bất mãn, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài, đáp ứng.

Không cho hai người đính hôn cũng tốt, Hạ thị vẫn cảm thấy Tống Tiêm Vân, một đứa con nuôi không xứng với cháu trai mình!

Chương thị nói xong lời này, nàng mới biết Tống Liễu Nhi cũng ở trong đại điện, cau mày bất mãn.

Ngươi là khi nào vào đây? Phép tắc của ngươi học được chạy đi đâu? Cho phụ mẫu thỉnh an không biết làm nha hoàn thông báo sao?”

Chuyện Tống Tiêm Vân làm rốt cuộc là tai tiếng, Chương thị không muốn có quá nhiều người biết, sở dĩ mời Hà thị đến đây là vì nàng ta là dì của Hạ Trạch Thành.

Tống Liễu Nhi tuy là con gái ruột của Chương thị nhưng từ nhỏ đã không được bà nuôi dưỡng bên người. Hơn nữa, Tống Liễu Nhi lớn lên ở thôn trang, Chương thị nhìn thấy cảnh nghèo khó của nàng, càng không hài lòng.

Tống Liễu Nhi không nói gì, nàng nhìn khuôn mặt của Chương thị và Tấn Quốc công Tống Thanh Sơn, chợt phát hiện ra.

Người này là cha ruột của nàng, mệnh có bốn con gái và một con trai, tất cả đều đã được sinh ra.

Nhưng bây giờ trong phủ, cả đích và thứ chỉ còn lại ba con gái và một con trai, còn một cô con gái thì mất tích.

Tống Tiêm Vân ngước mắt nhìn lên, Tống Liễu Nhi nhìn vào trong mắt nàng, trong lòng nhất thời trở nên sáng suốt.