Nàng không tin, một người xinh đẹp như nàng lại không thể khiến bệ hạ có hứng thú với mình.
Tống Đường rất khϊếp sợ khi nhận được tin này.
Không phải đâu, hoàng đế không phải bị đoàn tụ sao có thể như vậy đói khát? Một cái, hai cái phi tần đều bị hắn lăn lộn đến không nhẹ.
Đầu tiên, là Ôn quý nhân sau khi thị tẩm không thể nhấc tay lên, còn hai chân của Trang quý nhân đau đến mức không thể đi lại được. Hoàng đế thật đúng là không hiểu thương hương tiếc ngọc.
Tống Đường không thể không phàn nàn. Nàng luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng không thể giải thích được.
Chỉ cần không cho nàng thị tẩm, kỳ thật cũng có thể ngẫu nhiên đi Phúc Ninh Cung ở một đêm.
Sau đó, Tạ Sở Minh triệu kiến Tư quý nhân, người giỏi âm luật.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Tư quý nhân đã đánh đàn suốt đêm.
Tiếng đàn êm tai uyển chuyển, bị cung nhân nghe được, còn tưởng rằng Hoàng Thượng cùng Tư quý nhân hành phòng cố tình cho người tới đánh đàn trợ hứng.
Kết quả đã rõ ràng sau một đêm, Tư Quý Nhân không còn nhấc nổi cánh tay nữa.
Sau khi Tống Đường xuất hiện liên tục bảy ngày, Tống Đường cuối cùng cũng được Tống Liễu Nhi thay thế.
Thanh Nguyệt ngoài miệng nói nàng không lo lắng, nhưng tiểu thư của nàng ngày qua ngày không thấy bóng dáng, nói nàng không lo lắng là nói dối.
Vì vậy vừa nhìn thấy Tống Liễu Nhi xuất hiện, Thanh Nguyệt liền chạy tới ôm lấy nàng, không nhịn được rơi nước mắt.
Tống Liễu Nhi biết Thanh Nguyệt đang lo lắng điều gì, nên nhẹ nhàng vỗ về lưng của tiểu cô nương, an ủi: "Đừng lo lắng, ta sống thọ hơn ngươi, có thể tiễn ngươi đi."
Nếu những lời này được nói ra với người khác, họ có thể bị chọc tức.
Nhưng Thanh Nguyệt chỉ thích nghe những lời như vậy.
"Đúng vậy, tiểu thư sẽ không có chuyện gì, người còn phải tiễn nô tỳ đi."
Tống Lưu Nhi nhìn nàng nói: "Mênh của ngươi là phải kết hôn, cho nên sẽ không thể luôn ở bên cạnh ta.”
Thanh Nguyệt vội vàng lắc đầu, "Tiểu thư, ta không muốn rời xa người. Người có thể cắt đứt tình duyên của ta được không?"
Tống Liễu Nhi không khỏi khẽ mỉm cười: "Việc này chỉ có ngươi mới có thể làm được."
"Vậy thì nô tỳ sẽ học huyền thuật từ tiểu thư, và nô tỳ sẽ tự tay cắt đứt tình duyên của mình."
Ở trong lòng Thanh Nguyệt, Tống Liễu Nhi là quan trọng nhất người, nàng không muốn bởi vì người khác mà rời đi tiểu thư.
Tống Liễu Nhi không ngăn cản, mỗi người đều có con đường của chính mình muốn đi, nàng không thể thay Thanh Nguyệt làm quyết định.
Nếu Thanh Nguyệt muốn học, nàng sẽ dạy.
Đến nỗi, có thể học được hay không, tương lai muốn chặt đứt tình duyên hay không, đó là việc của Thanh Nguyệt.
Sau khi chủ tớ hai người nói xong chuyện riêng tư, Thanh Nguyệt liền kể cho Tống Liễu Nhi chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Không có chuyện gì quan trọng khác nên Tống Liễu Nhi mới để ý đến chuyện của Tứ công chúa.
“Tứ công chúa?”
Tống Liễu Nhi trước đây không có ở kinh thành, đối với tình huống trong cung cũng không biết nhiều, huống chi là chuyện của Tứ công chúa.
“Vì Tứ công chúa đã được Tống Đường cứu nên việc ta đến thăm nàng hẳn là có thể thành.”
Thanh Nguyệt không chút kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư, người cũng muốn giúp Tứ công chúa à?”
"Ừ, một tiểu cô nương tám tuổi có tâm tư muốn chết, sau khi biết được chuyện này sẽ rất ít người còn thờ ơ."
Thanh Nguyệt nhún vai, "Nhưng Ôn quý nhân không muốn can thiệp. Những thái phi trong Từ Nguyên Cung chắc chắn cũng biết chuyện này, họ cũng không can thiệp."
"Bọn họ có chút cố kỵ, nhưng ta thì không, ta không có ý định ở trong hoàng cung lâu, cũng không sợ đắc tội bất cứ ai."