Chương 47: Người Thưởng Hoa

Ôn Quý Nhân lén lút quan sát biểu tình của Tạ Sở Minh khi chơi cờ.

Nàng khẽ cắn môi, lộ ra vẻ ngượng ngùng, hai má hiện lên hai vệt hồng, giống như một đóa hoa mỏng manh.

Chỉ tiếc là “người thưởng hoa” trước mặt còn không thèm nhìn nàng, hắn chỉ toàn tâm toàn ý với bàn cờ chứ đừng nói đến việc hái hoa.

Ôn Quý Nhân vừa định mở miệng nói chuyện, thì nghe được thanh âm của người đối diện.

"Ngươi đã thua."

Ôn Quý Nhân kinh ngạc nhìn xuống, không biết từ lúc nào, toàn bộ cờ trắng của nàng đã bị cờ đen của Tạ Sở Minh ăn hết.

“Kỹ năng chơi cờ của Bệ hạ thật tuyệt vời, thần thϊếp còn thua xa.”

Tạ Sở Minh giơ tay nói: "Không thể nói như vậy, có lẽ Ôn quý nhân chưa quen với thế cờ của trẫm, ván sau sẽ tốt hơn."

"Vâng ạ."

Vì vậy, hai người lại chơi chơi thêm một ván.

Ôn Quý Nhân hiển nhiên chú ý hơn ván trước, nhưng cũng không thoát khỏi số phận thua cuộc.

"Lại thua nữa, không sao đâu. Chúng ta chơi thêm một ván nữa nhé. Lần này trẫm sẽ nhường ngươi."

Ôn Quý Nhân vẻ mặt dần dần nhạt đi, ngón tay nhéo quân cờ, trong lòng không có gợn sóng.

Bệ hạ định cùng nàng đi đánh cờ suốt đêm sao?

Không, có lẽ đó chỉ là ý nghĩ bất chợt của bề hạ, nàng sẽ cùng Bệ hạ chơi và để người được vui vẻ.

Hết ván này đến ván khác, thời gian có thể dài hơn hoặc ngắn hơn, nhưng kết quả vẫn như nhau, ôn Quý nhân lần nào cũng thua.

Ôn Quý Nhân thấp giọng nói: “Bệ hạ, thần thϊếp có chút mệt mỏi, bằng không chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút?”

Tạ Sơ Minh khó hiểu nhìn nàng: "Ôn Quý Nhân kém ta mấy tuổi, tại sao thân thể lại không tốt như vậy? Chỉ đánh vài ván cờ liền không chịu nổi sao? Ôn Quý Nhân thân thể thế nhưng lại thua xa Tống Quý Nhân rất nhiều."

Ôn Quý Nhân nghe những lời này, ý chí chiến đấu trong lòng lập tức phấn chấn lên.

Nàng sẽ không cho phép mình thua người khác!

Xét theo ý nghĩa trong lời của bệ hạ, chẳng lẽ mấy ngày nay Tống quý nhân được triệu tới, chỉ để cùng bệ hạ chơi cờ sao?

Tạ Sở Minh cũng nhận ra lời nói của mình có gì đó không rõ ràng, ho nhẹ một tiếng nói: “Trẫm chưa bao giờ chơi cờ với Tống Quý Nhân, nhưng nàng ấy có thể lăn lộn với trẫm cả đêm, Ôn Quý Nhân chỉ mới chơi vài ván thôi đã không chịu nổi. Làm sao trẫm có thể triệu kiến ngươi lần nữa?"

Tống Quý nhân thay hắn mài mực cả đêm, như thế nào không được xem là nàng cùng hắn lăn lộn cả một đêm?

Đôi mắt Ôn Quý Nhân hơi sáng lên, ý chí chiến đấu lan tràn trong lòng, "Không, thần thϊếp không mệt."

Tạ Sở Minh khóe môi hơi cong lên.

Hết ván này đến ván khác, Ôn Quý Nhân ra vẻ khêu gợi, giả vờ đáng thương, nhưng Tạ Sở Minh lại không hề lây động.

Cố nhịn đến rạng sáng, Ôn Quý Nhân chẳng những không mở mắt được mà gần như không nhấc nổi cánh tay.

“Bệ hạ, tay của thần thϊếp đau quá, sao người không nghỉ ngơi đi?”

Sau khi chơi cờ với Tạ Sở Minh cả đêm, Ôn Quý Nhân đã mất đi sức lực.

Tạ Sở Minh giả vờ tiếc nuối nói: "Ôn quý nhân đã mệt mỏi, ta đưa cho người đưa ngươi về nghỉ ngơi thật tốt. Cũng là do trẫm nhất thời nghiện cờ đã quên cho ngươi nghỉ ngơi."

Ôn Quý Nhân: "..." Ý của nàng không phải như vậy!

Ôn Quý Nhân cúi đầu xấu hổ nói: “Bệ hạ, kỳ thật thần không mệt, còn có thể hầu hạ người.”

"Ngươi đã buồn ngủ như vậy, ta làm sao có thể lại hành hạ ngươi được? Vẫn là lần sau đi, ngươi trở về nghỉ ngơi trước. Đêm nay ngươi cũng đã vất vả rồi, yên tâm trẫm sẽ có ban thưởng sẽ không ít."

"Đa tạ bệ hạ."