Dù sao thì nàng cũng là một công chúa nếu nàng ấy thực sự bị chính mẫu thân ruột của mình đánh chết, nếu việc này truyền ra ngoài thì cũng thật là quá đáng.
"Chuyện này Thái hậu và hoàng thượng hẳn là không biết, người khác khó có thể can thiệp. Cuối cùng là vì Tứ công chúa không được sủng ái trong cung, trước đó cũng không có người để ý tới nàng."
"Tứ công chúa rơi xuống nước, hoàng thượng và thái hậu đều không có động tĩnh gì?"
Bạch Chỉ khẽ lắc đầu.
Tống Đường khẽ thở dài, dù tiểu cô nương có phạm sai lầm gì thì cũng không nên bị đánh như vậy.
Vừa được cứu anh ra khỏi hồ lại bị đánh. Chẳng trách tiểu cô nương lại có ánh mắt như vậy.
"Ta nghĩ nếu hoàng thượng biết chuyện này thì có lẽ hắn sẽ xử lý. Dù sao thì nàng ấy cũng là muội muội của hắn. Lần sau khi tôi được triệu kiến, ta có thể nói bóng gió chuyện này với hắn."
Không khó để nàng tùy tiện đề cập đến chuyện này, có thể sẽ cứu Tạ Lam Hề khỏi nước lửa.
Tống Đường kiếp trước không có phụ mẫu, ở thời đại tinh tế, nàng sinh ra trong phòng thí nghiệm, chưa từng gặp mặt cha phụ mẫu và cũng chưa từng trải qua việc bị phụ mẫu đánh đập.
Dù vậy, nàng vẫn cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy những vết sẹo trên cánh tay của Tạ Lam Hề.
Ta muốn giúp đỡ tiểu cô nương tội nghiệp này.
.........
Màn đêm buông xuống.
Ôn quý nhân được cung nhân dùng kiệu khiên đến Phúc Ninh Cung.
Tạ Sở Minh còn có rất nhiều tấu chương muốn xem, khi hắn nhớ tới tối nay mình triệu Ôn Quý Nhân thì đã là canh ba nửa đêm.
Ôn quý nhân ở một mình trong phòng cũng không tốt, Tạ Sở Minh sau khi xem xong tấu chương liền trở về tẩm điện.
Ôn Quý Nhân đang ngồi trong tẩm điện, mặc bộ đồ ngủ nhẹ nhàng, tóc đen như thác đổ sau lưng, một sợi tóc xõa ra trước mặt, che đi vết sẹo ở trên trán.
Ngoại hình của Ôn Quý Nhân không tệ, thậm chí có thể nói là xinh đẹp. Giờ phút này bộ dáng e lệ, nếu là nam nhân khác thì khó có thể không rung động.
Tạ Sở Minh đi vào tẩm điện, Ôn Quý Nhân vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Tham kiến bệ hạ."
"Trẫm đến muộn, đã để Ôn quý nhân đợi lâu."
“Có thể chờ bệ hạ là phúc phận của thần thϊếp.”
Ôn Quý Nhân hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt người hắn, nhưng khóe môi bất giác nhếch lên, nhịp tim dần dần tăng tốc.
Vào cung mười ngày, không dễ dàng có được cơ hội thị tẩm, Ôn Quý Nhân vô cùng hưng phấn.
Vì vậy, mặc dù đợi ở đây rất lâu nhưng Ôn Quý Nhân vẫn không cảm thấy buồn ngủ.
"Nàng có mệt không?"
Ôn Quý Nhân không nghĩ tới cứ như vậy thị tẩm, nàng có chút khẩn trương, muốn nhân cơ hội nói thêm vài câu với Tạ Sở Minh.
Nếu không, nàng sẽ lo lắng hôm nay sau khi thị tẩm xong nếu không chiếm được trái tim của Tạ Sở Minh, hắn sẽ quên mất nàng.
“Thần thϊếp không buồn ngủ.”
Tạ Sở Minh khẽ gật đầu, “Được rồi, trẫm cũng không buồn ngủ, Ôn quý nhân có nguyện ý cùng ta đánh cờ không?”
Ôn Quý Nhân trong lòng mừng rỡ, tuy tài chơi cờ của nàng chỉ ở mức trung bình, nhưng được cùng hoàng đế chơi cờ là một điều may mắn.
Lập tức, Tạ Sở Minh liền sai nội thị mang bàn cờ đến.
Hắn ta ngồi đối diện với Ôn Quý Nhân và bắt đầu chơi cờ.
Trong lòng Ôn Quý Nhân thấy có gì đó không ổn. Tại sao Bệ hạ lại cách xa nàng như vậy?
Trong lòng nàng nghĩ là lúc đang chơi cờ nàng sẽ ngồi trong lòng của Tạ Sở Minh, đầy ái muội cùng trêu chọc.
Nhưng cuối cùng, Tạ Sở Minh lại ngồi đối diện nàng, trông như rất muốn chơi cờ chứ không phải thân mật với nàng.
Quên đi, Tạ Sở Minh là hoàng đế, nàng cũng chỉ là một quý nhân, cứ nghe hắn nói đi.