Hắn không hiểu tại sao trong cùng một cơ thể lại có sự khác biệt như vậy nên hắn mới liên tục triệu kiến nàng đến để tìm hiểu.
Thôi, lại quan sát nàng thêm một đoạn thời gian nữa đi.
Định mệnh của hắn là không thể để các phi tần ngủ với mình vì hắn sẽ bị nổi mẫn đỏ, nhưng hắn vẫn có thể triệu kiến các nàng.
Vậy thì, theo mong muốn của các quan đại thần, hãy lần lượt triệu kiến họ đi.
Tạ Sở Minh liếc nhìn những tấm thẻ bài rồi thản nhiên lật tấm thẻ của Ôn quý nhân.
…
Cùng lúc đó, Tống Đường ở Cẩm Vân Cung còn đang phàn nàn với hệ thống.
"Trước khi vào cung không phải ta đã quét rất nhiều mảnh vỡ sao? Như thế nào, mấy ngày nay không có nhiệm vụ nào? Hiệu suất làm việc của ngươi không tốt, khi nào ta mới có thể thu thập xong?"
Hệ thống bất bình với lời của Tống Đường.
[Chủ nhân, ta đã quét rất kỹ, chỉ có thể đại khái phán đoán là nó ở trong hoàng cung, vị trí cụ thể không xác định được nên không thể phát hành nhiệm vụ]
Tống Đường lười nói nhảm với hệ thống, chính là nàng sáu ngày liên tiếp còn đang suy nghĩ thu thập thêm mảnh vỡ, nhưng cuối cùng lại không nhận được một nhiệm vụ nào.
Nàng ở trong hậu cung này không thể ra ngoài được, ngoại trừ đánh mấy bộ quyền để nâng cao thể lực, thì cái gì cũng làm không được.
Ngay lúc nàng đang mất hứng thú thì tiếng bíp của hệ thống cuối cùng cũng vang lên.
[Tích, trong đình hóng gió của Ngự Hoa Viên phát hiện có mảnh vỡ rải rác, mời chủ nhân đăng ký trong vòng mười lăm phút]
Đôi mắt của Tống Đường đột nhiên sáng lên.
Không chậm trễ nhiều, gọi Thanh Nguyệt cùng đi đến Ngự Hoa Viên.
Mấy ngày trước cạnh hồ bị sụp đã được sửa chữa nhưng tình trạng đổ nát của khu vườn vẫn không thay đổi, Tống Đường thậm chí còn lo lắng đình hóng gió sẽ đột ngột sụp xuống.
Nàng nắm chặt bùa bình an trong tay mới dám cất bước đi đến đình hóng gió.
[Tích, chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ thu thập mảnh vỡ, tiến độ mới là 1%. Tiến độ sửa chữa chiến hạm hiện tại là 4%. Hãy tiếp tục phát huy nhé]
Tống Đường thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị cất bước đi ra ngoài thì nghe thấy một giọng nói âm dương kỳ phát ra từ phía sau.
"Ồ, thật trùng hợp, không ngờ Tống muội muội cũng ở đây."
Tống Đường quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt khıêυ khí©h của ôn Quý Nhân.
Tống Đường: ? Có bệnh ạ? Nàng ta đang khıêυ khí©h mình sao?
Tống Đường lười trả lời, đang định trực tiếp rời đi thì nghe thấy Ôn Quý Nhân ở phía sau nói.
“Bệ hạ đã triệu ta đêm nay thị tẩm.”
Tống Đường quay đầu nhìn về phía nàng, có gì đáng tự hào?
Tống Đường không thèm để ý nói: "Đi thôi, ta đã thị tẩm liên tục mười ngày, cũng rất mệt, làm phiền ôn quý nhân vì ta chia sẻ.”
Nụ cười trên mặt Ôn Quý Nhân lập tức cứng đờ: “Ngươi!”
Tống Đường trên mặt lộ ra nụ cười thâm ý, không nhanh không chậm nói: “Đừng quá hung nha, ngươi nếu làm ta không vui, ta cùng ngươi động thủ, ngươi lại mất đi dung mạo, là có thể không được thị tẩm nha.”
Âm dương quái khí sao, ai không biết?
Ôn Quý Nhân nghe những lời nàng nói, sợ đến mức lùi lại.
Nhìn thấy nàng như vậy, Tống Đường không khỏi cười thầm, không muốn nói nhảm với những người không liên quan nữa nên bỏ đi.
Đúng lúc này, trong hồ truyền đến bùm một tiếng.
Sau đó là tiếng hét của cung nữ.
"Không tốt, tứ công chúa rơi xuống nước!"
Tống Đường ở trong cung đã mười ngày, chưa từng gặp mặt Tứ công chúa.
Nhưng lúc này không phải thời điểm nghĩ nhiều, nàng mặc kệ Ôn quý nhân đang đứng ở đình hóng gió, xách lên làn váy liền hướng bên hồ.