Chương 40: Tiêm Vân, Ngươi Có Tin Ta Không?

Hà Trạch Thành nói đến thật sự rất đáng thương, Tống Tiêm Vân cũng sửng sốt.

Trong lúc Tống Tiêm Vân đang ngơ ngác thì Hà Trạch Thành cởϊ áσ khoác trải trên mặt đất.

Hắn bước tới nắm lấy tay Tống Tiêm Vân, kéo nàng lại.

"Tiêm vân, ngươi có tin ta không?"

Tống Tiêm Vân ánh mắt né tránh, đang phân vân có nên đồng ý hay không.

Bất quá, Hà Trạch Thành không muốn đợi thêm nữa, hắn sợ trì hoãn nữa Tống Tiêm Vân từ chối hắn.

Bây giờ, không cho nàng cơ hội từ chối, hắn liền có hy vọng.

Hà Trạch Thành đem Tống Tiêm Vân bế lên, đặt ngồi xuống trên áo khoác, nhẹ nhàng hôn lên môi của Tống Tiêm Vân.

Hai người đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần, Tống Tiêm Vân cơ hồ theo bản năng ôm lấy gáy của Hà Trạch Thành.

Hạ Trạch Thành thấy vậy liền nóng lòng muốn hôn sâu hơn.

Không khí xung quanh dường như đang dần nóng lên.

Tống Tiêm Vân lúc đầu còn do dự, nhưng khi họ hôn nhau, mọi thứ dường như đang phát triển thuận lợi.

Cô đã hoàn toàn buôn tuyến phòng cuối cùng trong lòng mình.

Dù sao thì nàng cũng đã có ý định kết hôn với Hạ Trạch Thành, bây giờ nàng chỉ là sớm hơn một chút, trở thành thê tử của hắn mà thôi.

Tiếng quần áo cọ xát thường xuyên vang lên, những nụ hôn nối tiếp nhau rơi xuống.

Sau một thời gian, hai người không còn đắn đo, trở nên ý loạn tình mê, khó có thể tách rời.



Một lúc lâu sau, Tống Tiêm Vân ngã vào trong ngực Hà Trạch Thành, hai má đỏ bừng dị thường.

Hà Trạch Thành nhìn vào đôi mắt đầy yêu thương của nàng và hôn nhẹ lên trán nàng.

Bàn tay rộng rãi của hắn ôm lấy vòng eo thon dài mềm mại của Tống Tiêm Vân, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai của nàng.

"Tiêm Vân, ta rất vui mừng, ngươi bây giờ thật sự là thê tử của ta."

Tống Tiêm Vân không ngờ loại chuyện này lại đau đớn như vậy, may mắn bọn họ ở trong rừng cây, phụ cận không có người, cũng không sợ bị người khác nghe thấy.

Nhưng bây giờ nàng không còn sức nữa, làm sao có thể hồi phủ?

Tống Tiêm Vân dựa vào ngực Hà Trạch Thành, nhẹ giọng nói: "Trạch Thành ca ca, ta mệt mỏi quá."

Mu bàn tay của hắn vuốt ve gò má mềm mại của Tống Tiêm Vân, "Vậy đợi chút nữa lại trở về."

“Ta sợ bị phát hiện…”

"Sẽ không có người phát hiện, chỉ cần nói sau khi đưa cô nương kia về nhà, ngươi lại ngồi ở trong nhà của nàng, nha hoàn cũng sẽ không nghi ngờ."

Tống Tiêm Vân khẽ gật đầu. Đúng vậy, nha hoàn bên cạnh cũng không dám trái ý của nàng.

Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại có chút bất an.

"Trạch Thành ca ca, sau này ta và ngươi sẽ là một đôi phu thê rất ân ái phải không?"

Hà Trạch Thành nắm tay Tống Tiêm Vân đặt lên ngực của mình, "Ta hận không đem trái tim của mình trao cho ngươi. Tiêm Vân, hãy tin ta, trong lòng ta chỉ có ngươi."

Tống Tiêm Vân ngượng ngùng mà cúi đầu: "Ta đương nhiên tin tưởng ngươi."

Bây giờ, nàng không còn cách nào quay đầu, ngoài việc liều mạng bắt lấy Hà Trạch Thành.

Trời cao đối xử với nàng khá tốt. Dù nàng chỉ là một cái dưỡng nữ nhưng nàng vẫn có thể gặp được một nam tử đối xử chân thành với mình.

Trước khi chia tay, cả hai lại cười đùa, tình cảm như thể thực sự không thể tách rời.

Hà Trạch Thành nhìn bóng lưng Tống Tiêm Vân dần dần biến mất, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.

"Nữ nhi của quý tộc cũng chỉ có thế, không hơn không kém, không ngờ lại có được dễ dàng như vậy, nếu biết trước sẽ như thế này, hẳn là đã sắp xếp sớm hơn."

Đáng tiếc hắn cùng Tống Tiêm Vân dễ dàng thành công, lại không có người có thể nhìn thấy