Tống Tiêm Vân trong lòng có dự cảm không tốt, thời điểm vừa muốn rời đi, liền nhìn thấy bóng dáng của Hà Trạch Thành.
Đã mấy ngày không gặp, Hạ Trạch Thành trông có vẻ hơi hốc hác và tiều tụy, trên môi mỏng mọc ra một lớp râu.
Hắn đi đến chỗ Tống Tiêm Vân, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
"Tiêm Vân, ta rất nhớ ngươi."
Nhu Hương lặng lẽ lui ra, để lại cho hai người một khoảng không gian riêng tư.
Tống Tiên Vân không ngờ gặp được Hà Trạch Thành ở đây, nàng không dám quên Chương thị đã nhắc nhở, lúc này chỉ muốn rút tay lại.
"Trạch Thành ca ca, nhanh buông ra, nếu bị người khác nhìn thấy thì nên làm sao bây giờ?"
Hà Trạch Thành không những không buông tay, còn lôi kéo Tống Tiêm Vân chạy thẳng vào trong rừng cây.
Chạy được một đoạn, Hà Trạch Thành dừng lại.
Tống Tiêm Vân thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt.
Khoảnh khắc tiếp theo, Hà Trạch Thành ép nàng vào gốc cây, những nụ hôn dày đặc nối tiếp nhau rơi xuống như những hạt mưa.
"Ngô---"
Hôn được một lúc, Hà Trạch Thành mới rời ra một khoảng cách, ánh mắt chứa đầy thâm tình mà nhìn nàng.
"Tiêm Vân, người nhà của ta đã trả lời thư, bọn họ đã đồng ý hôn sự của chúng ta, hiện tại mẫu thân ta đang trên đường vào kinh."
Tống Tiêm Vân không ngờ rằng Hà Trạch Thành lại muốn cưới mình, trong lòng nàng không khỏi có chút loạn.
"Tiêm Vân, ta rất sợ ngươi sẽ rời xa ta. Mấy ngày nay ngươi đều tránh mặt ta, ta thật sự rất sợ hãi."
Tống Tiêm Vân bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, nâng lên lông mi thật dài, nhìn Hà Trạch Thành bằng ánh mắt mơ hồ, hàm chứa hơi nước.
"Trạch Thành ca ca, mẫu thân không cho chúng ta ở bên nhau, ta sợ dù mẫu thân ngươi có đến, người cũng sẽ không đồng ý hôn sự này."
"Tiêm Vân, chỉ cần chúng ta thật sự yêu nhau, còn sợ những thứ này sao?"
Tống Tiêm Vân đang trong trạng thái mơ hồ, bỗng nhiên nhìn thấy Hà Trạch Thành, căn bản không kịp suy nghĩ nhiều.
Nàng muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với Hà Trạch Thành theo mong muốn của Chương thị, nhưng nàng cũng không chắc nếu buông tay Hà Trạch Thành thì tương lai nàng sẽ kết hôn với loại nam nhân nào.
Nếu không thể so sánh với Hà Trạch Thành thì sao?
Ngay lúc suy nghĩ của nàng đang quay cuồng, Hà Trạch Thành ghé sát vào tai nàng.
"Tiêm Vân, ta muốn ngươi."
"Trạch Thành ca ca——"
Tống Tiêm Vân đã nghe lời này rất nhiều lần. Nàng cũng đã suy nghĩ nghiêm túc và quyết định quan hệ thể xác với Hà Trạch Thành, nhưng vì nhiều lý do nên việc đó cũng chưa thực hiện được.
Nàng cũng không giải thích rõ được trong lòng là cảm giác gì, có chút may mắn, lại có chút tiếc nuối.
Hà Trạch Thành hôn lên vầng trán mịn màng của Tống Tiêm Vân, "Tiêm Vân, hiện tại ngươi còn nguyện ý gả cho ta sao?"
"Trạch Thành ca ca, sự chân thành của ta đối với ngươi vẫn không thay đổi."
Hạ Trạch Thành nhẹ nhàng nhếch môi: “Được rồi, hôm nay ta và ngươi sẽ là một đôi phủ thê thực sự, cho dù là ai cũng không có thể chia cắt chúng ta.”
Tống Tiêm Vân do dự, nàng sợ sẽ bị người khác phát hiện, sợ lại bị Chương thị bắt gặp một lần nữa, cho nên mấy ngày nàng không dám ra ngoài.
"Ta sợ bị người nhìn thấy."
"Không, ở đây rất an toàn, ngày thường không có người lui tới, chúng ta ở sâu trong rừng cây, nếu có người tới sẽ phát ra tiếng động."
Tống Tiêm Vân không thể tin được: "Trạch Thành ca ca ngươi là muốn ở chỗ này sao?"
Trước đây chuyện đó dù sao cũng là ở trong phòng, nhưng lần này hắn thực sự lại muốn nàng làm chuyện đó với hắn trong rừng?
"Yên tâm, ta sẽ không để cho quần áo của ngươi dính bùn. Tiêm Vân, ta thật sự chờ không nổi, ta sợ ngươi sẽ rời bỏ ta, cũng sợ ngươi sẽ không cần ta nữa."