Tạ Sở Minh khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười, giơ tay vỗ vỗ Tống Liễu Nhi cánh tay.
“Không sao, trẫm——”
Những lời tiếp theo còn đọng lại trong cổ họng. Tạ Sở Minh cảm thấy bàn tay vừa chạm vào Tống Liễu Nhi tê dại, nhất thời cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.
Không quan tâm đến điều gì khác, Tạ Sở Minh nhanh chóng gọi nội thị chuẩn bị nước nóng.
Tống Liễu Nhi khẽ cau mày, không dám có động tác nào, chỉ cẩn thận nhìn Tạ Sở Minh.
Trong khi chuẩn bị nước nóng, hai bàn tay lộ ra ngoài của Tạ Sở Minh đã nổi mẩn đỏ, thậm chí cổ và mặt đều đỏ bừng.
Nhìn thấy bộ dáng thống khổ của hắn, Tống Liễu Nhi càng thêm nghi ngờ.
Nhìn khuôn mặt thì có thể thấy hắn ta không giống một người mắc bệnh ẩn.
Chẳng lẽ tình huống hiện tại của hắn có liên quan đến những thứ trên người hắn?
Không lâu sau, nội thị đã chuẩn bị nước nóng và giúp Tạ Sở Minh tắm gội.
Tống Liễu Nhi không có người cùng nàng giải thích, nàng không thể tự mình rời đi, đành tạm thời chờ ở trong tẩm điện.
Mười lăm phút sau, khi xuất hiện trở lại, tình trạng của Tạ Sở Minh đã cải thiện phần nào, nhưng cơ thể hắn ta nồng nặc mùi thuốc và bàn tay để lộ ra ngoài vẫn còn nổi mẩn đỏ.
Giọng nói khàn khàn của Tạ Sở Minh vang lên: "Tống Quý Nhân, ngươi về trước đi."
Tống Liễu Nhi biết có một số chuyện không nên hỏi, cho nên cũng không nói thêm gì nữa, hành lễ rời đi.
Thời điểm nàng đi ra ngoài, gặp thoáng qua thái y vội vàng đi tới.
Trong hai ngày liên tiếp, Tạ Sở Minh mỗi đem vẫn đều triệu kiến Tống Liễu Nhi.
Cả hai lần đều là Tống Liễu Nhi, sau khi nhìn thấy nàng, Tạ Sở Minh chỉ yêu cầu nàng sang một bên mài mực cho hắn, sau đó đưa nàng trở về Cẩm Vân Cung khi trời gần sáng.
Giọng nói kia không còn xuất hiện nữa, vết phát ban trên người Tạ Sở Minh cũng dần dần được cải thiện.
…
Bên ngoài cung điện, Hà Trạch Thành liên tiếp mấy ngày vấp phải trắc trở, cho nên chưa thấy được mặt của Tống Tiêm Vân.
Hắn cũng không cam tâm, dựa vào cái gì Tống Tiêm Vân làm hại hắn mất hết mặt mũi còn có thể tránh ở phủ Tấn Quốc Công không ra.
Ngày hôm đó, Tống Tiêm Vân rốt cuộc cũng đi ra ngoài, Hà Trạch Thành liền bảo Nhu Hương ra mặt, giả vờ bị bong gân ở chân trước mặt Tống Tiêm Vân.
Tống Tiêm Vân khi đi ra ngoài đặc biệt lo lắng cho thanh danh của mình, nhìn thấy một cô nương bị trẹo chân trước mặt, không nói hai lời liền phải đem người đưa trở về.
Nhu Hương nhìn nha hoàn phía sau Tống Tiêm Vân, lắc đầu nói: "Không cần, cô nương là một danh môn quý nữ, ta chỉ là một thường dân bá tánh, sao có thể ngồi xe ngựa cùng với cô nương được? Hơn nữa, nhà ta cũng không xa lắm.”
Tống Tiêm Vân do dự một lát: "Ta giúp đưa ngươi trở về."
Nhu Hương vẫn là từ
chối: “Không cần, cô nương có quá nhiều nha hoàn đi theo, ta sợ hàng xóm nhìn thấy sẽ nói bậy bạ.Vẫn là để ta tự mình đi về.”
Tống Tiêm Vân sao có thể để nàng một mình đi qua, "Ngươi không phải nói là không xa sao? Ta đưa ngươi trở về. A Xảo, các ngươi ở chỗ này chờ ta."
Nói xong, Nhu Hương hơi hơi uốn gối nói lời cảm ơn, Tống Tiên Vân đỡ nàng đi vào trong con hẻm nhỏ.
Trong hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, Tống Tiêm Vân nhận ra có gì đó không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Cho đến khi từ con hẻm nhỏ đi ra ngoài, phía trước là một rừng cây.
“Cô nương, nhà ngươi rốt cuộc ở nơi nào?”
Nhu Hương lộ ra nụ cười, có lỗi nói: “Không dối gạt Tống tiểu thư, nô tỳ là được công tử ủy thác mời cô nương đến gặp.”
“Công tử?”