Được rồi, Tống Đường đem một xấp giấy viết thư giao cho Thanh Nguyệt giữ, khi nào Tống Liễu Nhi xuất hiện sẽ đưa cho nàng.
Tống Đường ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không khí ở đây không tệ lắm, chỉ là cung điện này quá nghèo và tồi tàn.
Không chỉ ở Cẩm Vân cung, mà là toàn bộ hoàng cung đều khá tồi tàn, cũng không biết rốt cuộc một quốc gia như vậy có bao nhiêu nhỏ bé.
Tống Đường đang chìm trong suy nghĩ của mình, thi Thanh Nguyệt đi vào bên cạnh nàng truyền lời.
Tiểu thư, Tiểu Trụ Tử muốn gặp người.” Nói, Thanh Nguyệt lại đem thanh âm đè thấp, “Tiểu thư đã nhắc nhở qua hắn muốn rời xa giếng nước và ao hồ.”
Tống Đường âm thầm ghi nhớ, để Tiêu Trụ Tử đi vào.
Quả nhiên, vị tiểu thái giám cao gầy vừa bước vào tẩm điện đã quỳ xuống trước mặt Tống Đường.
"May mắn được chủ tử nhắc nhở, nô tài mới có thể giữ được mạng sống, nô tài còn sống là do chủ tử ban cho, từ nay về sau, nô tài sẽ không bao giờ làm trái mệnh lệnh của người!"
Tống Đường khó hiểu nhìn hắn. Qua lời nói của hắn cho thấy, lời tiên đoán của Tống Liễu Nhi đã trở thành sự thật?
Xem ra Tống Liễu Nhi thực sự có năng lực.
Nhưng hiện tại nàng là Tống Liễu Nhi, không muốn tỏ ra không biết gì, liền giả vờ bình tĩnh nói: "Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì."
Tiểu Trụ Tử cũng không nghĩ nhiều, không nhận thấy chủ tử của mình có điều gì bất thường, kể lại từ đầu đến cuối cho Tống Đường nghe.
Sự tình không có gì phức tạp, nhưng khi Tiêu Trụ Tử đi ngang qua Ngự Hoa Viên, hắn chợt nhớ đến lời dặn trước đó của Tống Liễu Nhi, nên quyết định đi đường vòng.
Hắn chưa đi được xa thì nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại thì thấy ở gần hồ đã bị sụp.
Nếu hắn lúc ấy hắn không lựa chọn đi đường vòng, mà đi theo con đường ban đầu, như vậy vào thời điểm sạt lỡ hắn đã rơi vào trong hồ.
Trong Ngự Hoa Viên không có ai, hắn lại không biết bơi, chắc chắn sẽ chết.
Cũng chính vì như thế mà Tiêu Trụ Tử cảm thấy Tống Liễu Nhi có ân cứu mạng với mình.
Tống Đường nghe xong không chỉ cảm thán kỹ năng huyền thuật của Tống Lưu Nhi mà còn muốn phàn nàn về chất lượng xây dựng của hoàng cung này.
Này, như vậy có phải là thật
quá đáng lắm đúng hay không, con đường bên hồ Ngự Hoa Viên lại bị sập. Đây là loại dự án tồi tệ gì vậy?
Bạch Chỉ đi theo vào tựa hồ đoán được ý nghĩ của Tống Đường, nói: “Chủ tử có thể không biết, cung điện hiện tại là do tiền triều xây dựng, Vương quốc Đại Nguyên đã năm mươi năm không được tu sửa.”
Trách không được, bây giờ Tống Đường đã hiểu, nếu đã năm mươi năm không được sửa chữa thì chẳng trách nó lại tồi tàn như vậy.
Xem ra bọn họ thật sự rất nghèo, ngay cả hoàng cung cũng trông như thế này.
Nhưng nếu so sánh thì ngay cả vườn hoa của phủ Tấn Quốc Công cũng còn tốt hơn khu vườn của hoàng cung.
Tống Đường khẽ gật đầu, "Tiểu Trụ Tử hôm nay đã sợ hãi, nên nghỉ ngơi trước đi. Bùa bình an ta đưa cho ngươi hãy đeo bên người, đừng quên."
Khi Bạch chỉ và Tiểu Trụ tử lui ra Tống Đường nhìn Thanh Nguyệt đầy mong đợi.
Thanh Nguyệt bị nhìn đến cả người dựng tóc gáy, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư có chuyện muốn hỏi nô tỳ sao?”
Dứt lời, liền thấy Tống Đường ánh mắt chờ mong mà nhìn về phía mình, "có thể cho ta một cái bùa bình an không?"
Tống Liễu Nhi kĩ năng huyền thuật không hề thấp, có thể nhìn thấy được người khác sắp gặp phiền toái, Tống Đường cũng muốn một tấm bùa bình an để mang bên người.
Thanh Nguyệt hơi sửng sốt đem túi của Tống Liễu Nhi ra.
“Bùa bình an của tiểu thư đều ở đây.”