Được rồi, Tống Đường không lại đắn đo nữa.
Dù sao đó là hệ thống sửa chữa mà trước đây nàng đã sử dụng, nhưng hiện tại số lượng mảnh vỡ quá ít, hệ thống sửa chữa có vẻ yếu kém, thể trách nó.
Tiểu Hạt Mè bị ghét bỏ : “……”
Tống Đường đứng dậy, ngơ ngác nhìn mặt hồ thì nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm châm chọc mĩa mai.
Tống quý nhân hôm qua đi thị tẩm, bây giờ lại còn có thời gian rảnh rỗi mà đi dạo Ngự Hoa Viên sao?”
Tống Đường quay người lại nhìn người vừa tới, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp và đoan trang, trên trán vẫn còn quấn băng gạc, nhìn dáng vẻ giống như đã bị thương.
Trong lòng Tống Đường có suy đoán——
Chẳng lẽ trên trán nàng bị thương là do Tống Liễu Nhi làm?
Không đúng, Tống Liễu Nhi không am hiểu công phu quyền cước, hẳn là không phải do nàng đả thương.
Không thể nhận ra người trước mặt, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Tống Đường trong đầu dâng lên một trận suy đoán.
Nhưng vào lúc này, Thanh Nguyệt hành lễ, lớn tiếng nói: “Tham kiến ôn quý nhân!”
Khóe môi Tống Đường hơi nhếch lên, hóa ra là Ôn Quý Nhân.
Ôn Quý Nhân bị thanh âm của thanh Nguyệt làm cho giật mình, mắng: "Ngươi nha đầu này, lớn tiếng như vậy làm cái gì? Dọa đến bổn cung."
Tống Đường cười nhẹ nói: "Sao có thể trách nha đầu của ta? Nàng ít nhất khi nhìn thấy ngươi còn biết hành lễ, còn cung nữ bên cạnh ngươi nhìn thấy ta cũng không nói gì. Hơn nữa, trán của ngươi cũng đang bị thương, còn không quay về chăm sóc nó mà chạy lung tung làm gì?”
Tống Đường không có nhiều kiên nhẫn khi đối mặt với những người mà nàng không quen biết, chưa kể đối phương cũng không có ý tốt nàng không muốn lãng phí thời gian nói chuyện.
Vì thế Tống Đường tránh né Ôn Quý Nhân mà rời đi.
“Ngươi đứng lại!”
Tống Đường tựa hồ không có nghe được lời nói của Ôn Quý Nhân, cũng không có dừng lại.
“A, ngươi đứng lại!”
Lần này trong tiếng hét có chút đứt quãng, rõ ràng là vì tức giận muốn hộc máu.
Ngay lúc Ôn Quý Nhân vừa định đuổi theo thì một bóng người cao lớn thẳng tắp xuất hiện.
Sợ tới mức ôn quý nhân vội vàng dừng lại bước chân, khom người hành lễ.
Tống Đường cũng chú ý đến người nam nhân vừa mới xuất hiện.
Không có cách nào, chủ yếu là vì hắn cao lớn khỏe mạnh, vừa thấy chính là một đối thủ tốt, nàng thật sự rất muốn tìm lý do để cùng hắn đánh một trận.
Khụ, Tống Đường lấy lại tinh thần, chào hắn ta một cách đàng hoàng.
Đôi mắt của Tạ Sở Minh hơi nheo lại giọng nói kỳ lạ đã trở lại rồi.
Hơn nữa, nàng thực sự muốn cùng hắn đánh nhau?
Thật là một người phụ nữ kỳ lạ.
"Tống quý nhân tới ngự hoa viên đi dạo?"
"Đúng vậy, ta cảm thấy phong cảnh ở đây cũng khá tốt nên tới đây nhìn một chút."
Ôn Quý Nhân cắn môi, trước mặt hoàng thượng vô lễ như vậy, xem hoàng thượng còn có thể hay không gọi nàng tới thị tẩm!
Ngay sau đó, giọng nói trầm ấm của nam nhân lại vang lên.
“Đêm qua trẫm thực sự rất hài lòng, đêm nay còn muốn vất vả Tống quý nhân.”
Nửa người Tống Đường tê dại.
Chiều cao của Tống Liễu Nhi tương tự như chiều cao ban đầu của Tống Đường, dựa theo cách nói của thế hệ sau, nàng chỉ cao hơn 1,7 mét.
Nhưng Tạ Sơ Minh đứng ở trước mặt nàng lại cao hơn nàng nửa cái đầu.
Giọng nói của nam nhân rất xuyên thấu và lời nói của hắn ta cũng rất xâu xa.
Tống Đường nhìn ra Tạ Sở Minh là cố ý nói như vậy, nàng cũng rất phối hợp thấp giọng đáp ứng, làm ra vẻ mặt thẹn thùng.
“Thần thϊếp đều nghe bệ hạ.”