Chương 26: Căn Bệnh Khó Nói

Tống Liễu Nhi vội vàng đứng dậy hành lễ, động tác tiêu chuẩn, thái độ cung kính.

Tạ Sở Minh sau khi đi vào tẩm điện vẫn luôn chờ đợi thanh âm kia, thời điểm hắn nhìn động tác hành lễ của Tống Liễu Nhi, trong lòng liền có suy đoán.

Có vẻ như tối nay sẽ không có gì cả.

“Trẫm còn có một số việc quan trọng cần xử lý, ái phi có nguyện ý giúp trẫm mài mực hay không?”

“Thần thϊếp có thể.”

Tạ Sở Minh gật gật đầu, đi đến bàn sách ngồi xuống, làm nội thị đem tấu chương mang lên.

Tống Liễu Nhi đứng ở bên cạnh hắn, cầm thỏi mực lên, động tác mài mực thành thạo vô cùng.

Tạ Sở Minh cố ý vô tình mà quan sát động tác của nàng, cố gắng tìm hiểu nguyên nhân trong đó.

“Ái phi chính là còn có tỷ muội song sinh sao?”

Động tác mài mực của Tống Liễu Nhi hơi khựng lại, nàng tuy rất mau khôi phục lại động tác, nhưng vẫn là bị Tạ Sở Minh ngồi bên cạnh quan sát thấy được.

“Không dối gạt Hoàng Thượng, thần thϊếp từ nhỏ có bệnh kín, trong người có hai tính cách, giờ phút này thích yên tĩnh, có lẽ ngày mai lại thích hoạt động.”

Tống Liễu Nhi biết nàng cùng Tống Đường thay phiên xuất hiện thật sự khó có thể giấu được, chi bằng hiện tại chủ động nói ra.

Tạ Sở Minh hai mắt híp lại, hiển nhiên cũng không tin tưởng, “Là như thế sao? ái phi có thể làm trẫm nhìn thấy tính cách khác của ngươi được không."

Đôi môi đỏ mọng của Tống Liễu Nhi khẽ mở, “Thần thϊếp mắc phải một căn bệnh tiềm ẩn, đây là chứng bệnh, cũng không thể tùy ý biến hóa.”

Tống Liễu Nhi đã nghĩ kỹ rồi, nếu là Tạ Sở Minh tức giận đem nàng đuổi ra khỏi hoàng cung, nàng cũng chỉ có thể rời đi trước, chỉ là mệnh đã định, nàng phải đi con đường này, không biết muốn như thế nào rời đi.

Tấn Quốc Công phủ cũng khó thoát khỏi sự trừng phạt khi đưa một nữ nhi thân đang mắc bệnh ẩn giấu vào hoàng cung. bất quá Tống Liễu Nhi cũng không để ý.

“Thân mang bệnh kín?”

Tống Liễu Nhi có thể nghe ra trong giọng nói của Tạ Sở Minh có vài phần không tin.

Quả nhiên, thực mau liền nghe được lời phía sau của Tạ Sở Minh.

“Vậy trẫm sẽ chờ thêm mấy ngày nữa, nhìn kỹ xem ái phi là như thế nào biến hóa.”

Tống Liễu Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ Hoàng Thượng cũng không có ý định truy cứu chuyện này.

Ít nhất vào lúc này hắn không có ý định truy cứu.

Sau khi vào cung, Tống Liễu Nhi phát hiện nàng tính không ra thời gian nàng cùng vị khách ngoại lai kia sẽ thây đổi vào lúc nào, bởi vậy nàng cũng không rõ ràng lắm Tống Đường lần sau xuất hiện là khi nào.

Nhưng có lẽ sẽ rất nhanh, sau khi từ chùa Khánh Vân trở về vẫn luôn là nàng, đã đến lúc phải thây đổi.

Đêm nay, Tạ Sở Minh chỉ ngồi ở bàn sách xem tấu chương.

Hắn còn ra lệnh cho cung nhân đem ghế dựa cho Tống Liễu Nhi, để khi nàng mài mực mệt mỏi có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

Sau khi Tống Liễu Nhi nói ra căn bệnh kín của mình, Tạ Sở Minh cũng không mở miệng cùng nàng nói chuyện nữa .

Tống Liễu Nhi cũng liền không mở miệng, lúc cần mài mực thì mài mực, mệt mỏi thì ngồi xuống.

Nàng lun cảm thấy Tạ Sở Minh không quá thích hợp, xem bộ dáng này của hắn , trên người hắn giống như có thứ gì đó, rồi lại không giống như là chấp niệm của người sau khi chết mà lúc trước nàng đã gặp qua.

Rất kỳ quái.

Có lẽ là huyền thuật của nàng còn chưa tinh thông.

Mãi đến khi sắc trời sáng hơn một chút, Tạ Sở Minh đem quyển tấu chương cuối cùng trong tay khép lại, ra lệnh cho cung nhân đem Tống Liễu Nhi đưa trở về.

Còn phái người đưa ban thưởng đến cho Tống Liễu Nhi.

Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng có còn hơn không.

Một đêm không ngủ, Tống Liễu Nhi tinh thần không tốt, có chút buồn ngủ, ngồi ở trên kiệu không ngừng ngáp.

Tống Liễu Nhi cũng không thèm để ý có bị người âm thầm quan sát hay không.

Tạ Sở Minh dường như là cố ý làm cho người khác tin ràng nàng đã được thị tẩm.

Trong trường hợp này, nàng không còn cách nào khác là phải cùng hắn tiếp tục diễn.

Cũng may không cần đi thỉnh an Trần thái hậu, Tống Liễu Nhi sau khi trở về đơn giản rửa mặt chải đầu, sau đó Thanh Nguyệt hầu hạ nàng đi ngủ.