Phúc Ninh Cung.
Tạ Sở Minh bên kia cũng nhận được tin ôn quý nhân bị thương, vì an ủi nàng nên sai người đưa một ít đồ đến.
Cao công công dò hỏi: “Bệ hạ, đêm người muốn triệu vị cung phi thị tẩm?”
Tạ Sở Minh thái dương đột nhiên nhảy dựng, hắn suýt nữa quên mất, sau khi đám nữ nhân này vào cung thì hắn phải thị tẩm các nàng.
Nói một cách khác, hắn thân là vua của một nước, vì hoàng thất sinh con dưỡng cái cũng là đều nên làm.
Nhưng hai năm trước, hắn bỗng mắc một căn bệnh lạ, chỉ cần chạm nhẹ vào nữ nhân, trên người hắn sẽ bị nổi mẩn đỏ, cho dù là cách một lớp quần áo cũng không được.
Vì lý do đó, hắn đem tất cả cung nữ hầu hạ bên người đều phân phát ra ngoài, bên ngoài còn có lời đồn nói hắn là đoạn tụ.
Tạ Sở Minh đành bất lực.
Trong hai năm, hắn cũng đã âm thầm tìm y hỏi dược, nhưng không ai nghe qua loại bệnh này, chứ đừng nói đến việc chữa trị cho hắn.
Tiên hoàng đột ngột qua đời vào năm ngoái, thậm chí ông còn chưa lập thái tử. Trong các hoàng tử đến tuổi có thể lên ngôi chỉ có hắn và tam hoàng tử.
Tam đệ ốm đau bệnh tật từ nhỏ, các triều thần đã đề cử Tạ Sở Minh lên làm hoàng đế.
Sau khi hắn lên ngôi, cũng có không ít quan viên đại thần đề nghị hắn lấp đầy hậu cung, Tạ Sở Minh mỗi lần như thế đều dùng quốc sự bận rộn làm lý do từ chối, nhưng năm nay thật sự hắn từ chối không được, nên đã đáp ứng tuyển phi.
Hắn tuyển phi, cũng chỉ muốn bịt miệng những lão thần đó.
Về phần ngôi vị hoàng đế, Tạ Sở Minh đã nghĩ kỹ rồi, nếu bệnh của hắn trước sau trị không hết, vậy chờ thêm vài năm nữa hắn sẽ lựa chọn một đứa trẻ trong tộc, dụng tâm dạy dỗ, tương lai truyền lại ngôi vị hoàng đế cho hắn.
Tạ Sở Minh kéo suy nghĩ của mình lại, tầm mắt đảo qua những tấm thẻ gỗ trước mặt, cuối cùng dừng lại ở một tấm thẻ gỗ.
Trên tấm thẻ gỗ viết: Tống Liễu Nhi
Tạ Sở Minh lại nghĩ tới nha đầu này, vì sao ngày hôm trước gặp nàng ở chùa Khánh Vân, hắn nghe được nàng nói huyên thuyên chỉ trong chốc lát, nhưng lúc sau lại không nghe được nữa?
Thời điểm gặp nàng ở trước cửa chùa Khánh Vân, rõ ràng vẫn là nàng, nhưng dường như nàng thay đổi thành một người khác.
Vì thế, Tạ Sở Minh giơ tay lật thẻ bài của Tống Liễu Nhi.
“Tống quý nhân đi.”
“Vâng ạ.”
……
Cẩm Vân Cung.
Cung nhân tiến đến truyền lời.
“Bệ hạ triệu Tống quý nhân đêm nay thị tẩm, còn mời Tống quý nhân cùng với cung nữ đi chuẩn bị.”
Tống Liễu Nhi siết chặt bàn tay đến xanh trắng, tâm trạng rất khó có thể bình tĩnh.
Nhưng nàng lại cho rằng, nhân duyên của mình ở kiếp này đã bị chính tay mình chặt đứt, nàng đã tính toán ra từ trước lần vào cung này sẽ kéo dài không được bao lâu.
Hơn nữa, nàng cùng Tạ Sở Minh sẽ không có gút mắt, điểm này nàng thực xác định.
Cho nên đêm nay dù nàng có đi đến Phúc Ninh Cung, cũng sẽ không thị tẩm.
Nghĩ như vậy, tâm Tống Liễu Nhi chậm rãi buông xuống, quay đầu nói với Thanh Nguyệt: “Chờ ta trở lại.”
Thanh Nguyệt khẽ cắn môi, có chút lo lắng, nhưng thấy tiểu thư nhà mình bộ dáng bình tỉnh, liền yên tâm, hung hăng gật đầu, “Nô tỳ đã hiểu.”
Cung nhân dùng kiệu khiêng Tống Liễu Nhi đến Phúc Ninh Cung, nàng được cung nữ hầu hạ tắm gội thay quần áo.
Thiếu nữ vóc người cao gầy, tứ chi thẳng tắp mảnh khảnh, cổ thon dài tinh tế, sau khi khoát lên người bộ đồ ngủ đỏ sậm, thân hình hoàn hảo được phác họa ra tới, đôi mắt như sương mù chợt lóe, khiến cho người ta nhìn thấy khó có thể không động tâm.
Dù cho sớm đã tính toán qua, Tống Liễu Nhi vẫn là lo lắng, đuôi lông mày không tự giác nhiễm vài phần sầu lo.
Sau khi tắm gội xong, Tống Liễu Nhi ngồi ở trên long sàng chờ đợi, lòng bàn tay đặt ở trên hai chân không khỏi thấm ra mồ hôi lạnh.
“Hoàng Thượng giá lâm ——”
Theo sau tiếng thông báo, là một nam nhân cao lớn cường tráng đi vào trong tầm mắt.