Hoa nương Nhu Hương ngượng ngùng mà cuối đầu nói: “Nô gia xuất thân ti tiện, không xứng với công tử. Chỉ cần có thể đi theo bên người công tử, vô danh vô phận nô gia cũng nguyện ý.”
Hạ Trạch Thành dùng hai ngón tay nâng cằm nàng lên, “Ta nói ngươi xứng, vậy thì ngươi xứng."
"Theo ta, ngươi còn tốt hơn so với dưỡng nữ kia của phủ Tấn Quốc Công không biết bao nhiêu lần. Nàng ta may mắn được phủ Tấn Quốc Công nuôi dưỡng, nếu để nàng ta lưu lạc phong trần giống như ngươi, chưa chắc có thể có làm tốt hơn ngươi.”
“Công tử khen ngợi ta rất vui, có thể được công tử yêu mến, vì nô gia chuộc thân, là phúc phận của nô gia.”
“Nhu Hương, việc ta muốn làm, ta cần ngươi trợ giúp.”
“Có thể giúp được công tử, là may mắn của nô gia, công tử cứ việc sai bảo.”
Hạ Trạch Thành ánh mắt lộ ra suy ngẫm, hai lần cũng không có thể cùng Tống Tiêm Vân được việc, như vậy lần sau ta sẽ mời nàng ta đến một chỗ bí ẩn.
Hắn đã gấp không chờ nổi mà muốn nhìn bộ dáng dưỡng nữ kia bị hắn vứt bỏ.
Tống Liễu Nhi sau khi vào cung chưa gặp được Hoàng Thượng, trực tiếp bị cung nhân đưa tới cung điện nàng sẽ ở.
Lần này tuyển phi tổng cộng có sáu người được chọn, mỗi người sống ở cung điện khác nhau, Tống Liễu Nhi vào cung cùng những người khác gặp mặt, nhìn bề ngoài cũng xem như hiền lành.
Đương nhiên, cũng có khả năng là bởi vì mới vừa vào cung, chưa hiểu rõ ràng tình huống trong cung, sau này còn có thể hay không thân thiện như vậy, khó mà nói.
Sáu người, cung điện đều giống nhau, không có nơi ở của ai tốt hơn.
Thậm chí sáu người phong hào đều giống nhau, tất cả đều là quý nhân, ban thưởng đồ dùng cũng tương đồng, có thể nói không thiên vị.
Thanh Nguyệt đã thay trang phục cung nữ, đi theo bên cạnh Tống Liễu Nhi.
Chủ tớ hai người bị phân đến Cẩm Vân Cung , khi họ đến đã có hai cung nữ và một thái giám chờ ở chỗ này.
Ba người thấy nàng tới đồng thanh hành lễ: “Tham kiến quý nhân.”
Tống Liễu Nhi tầm mắt quét qua trên mặt ba người hỏi: “Không biết ba vị như thế nào xưng hô?”
“Nô tỳ bạc hà.”
“Nô tỳ bạch chỉ.”
“Nô tài Tiểu Trụ Tử.”
Tống Liễu Nhi gật đầu, cung nữ tên Bạc Hà nhìn có vẻ hoạt bát hơn, chắc khoảng mười ba, mười bốn tuổi.
Một cung nữ khác tên Bạch Chỉ trầm ổn tuổi tác so Bạc Hà lớn hơn một chút.
Thái giám tên là Tiểu Trụ Tử cũng khoảng 15-16 tuổi, vóc người cao, người lại gầy, khom lưng ở trước mặt Tống Liễu Nhi.
Tống Liễu Nhi tập trung chú ý vào Tiểu Trụ Tử.
“Ngươi mấy ngày gần đây chú ý rời xa giếng nước, ao hồ, nếu thể thì hãy tránh xa.”
Tiểu Trụ Tử không rõ ý tứ trong lời nói của Tống Liễu Nhi, nhưng nếu là mệnh lệnh của chủ tử, hắn nghe là được.
“Nô tài nhớ kỹ.”
“Đi làm việc của mình đi.”
Sau khi Tống Liễu Nhi phân phó, Bạch Chỉ tiếp nhận hành lý từ trong tay Thanh Nguyệt, còn Bạc Hà đi châm trà.
Cẩm Vân Cung không lớn, cũng không nhỏ, nó rất rộng cho năm người ở.
Thanh Nguyệt đã sắp xếp xong mọi việc, trở lại bên người Tống Liễu Nhi.
“Tiểu thư, nơi này không có phòng bếp, mỗi ngày thức ăn từ Ngự Thiện Phòng phái người đưa tới. Lúc trước Cẩm Vân Cung vẫn luôn bỏ trống, có rất nhiều chỗ cũ nát, bọn nô tỳ sẽ cẩn thận quét dọn.”
Tống Liễu Nhi không thèm để ý những vật ngoài thân, nàng đem lá bùa trên bàn vẽ tốt, đặt bút xuống, cử động cổ tay đâu nhức nói: “Không sao đâu, ngươi đem ba lá bùa này đưa cho ba người bọn họ, nói với bọn họ mang theo bên người.”
Vì nàng sẽ ở tạm trong hoàng cung này một thời gian, nên nàng cần phải hoà hợp với những người khác.
“Vâng, tiểu thư.”