Chương 20: Ngươi Trong Lòng Có Hắn?

Giờ phút này, Tống Tiêm Vân cả người run rẩy, tóc xõa tung trước trán, co ro trong góc xe, một cử động nhỏ cũng không dám.

Nàng ra cửa cùng Hạ Trạch Thành lén gặp, muốn chữa lành vết thương trong lòng, cũng không nghĩ tới Hạ Trạch Thành vừa thấy nàng đến liền nhào tới ôm lấy nàng.

Tống Tiêm Vân cũng sợ bị người nhìn thấy, Hạ Trạch Thành lại nói sẽ không người chú ý đến con hẻm nhỏ này.

Vì thế, Tống Tiêm Vân mới cùng Hạ Trạch Thành hôn môi.

Nàng thậm chí cảm thấy gả cho Hạ Trạch Thành cũng không tồi, ít nhất Hạ Trạch Thành trong lòng có nàng, tương lai cũng sẽ không khắt khe với nàng, cũng tốt hơn là làm dưỡng nữ ở trong nhà người khác.

Hai người đang hôn nhau, Hạ Trạch Thành nhịn không được, muốn đem Tống Tiêm Vân ôm trở về làʍ t̠ìиɦ với nàng.

Hạ Trạch Thành hiện giờ đang ở trong con hẻm nhỏ này, đi theo bên người hắn toàn bộ đều là hạ nhân của Hạ gia, sẽ không đi ra ngoài nói bậy.

Tim Tống Tiêm Vân đập thình thịch, toàn thân chìm vào trong, gương mặt nóng bừng bừng.

Hai người mới vừa tiến vào sân, Hạ Trạch Thành cúi đầu hôn ở trên mặt nàng, những nụ hôn nối tiếp nhau như mưa.

Nhưng ai biết được, cửa viện sắp khép, Tô ma ma sắc mặt tối sầm xuất hiện.

Tống Tiêm Vân sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, vội vàng yêu cầu Hạ Trạch Thành buông nàng ra.

Tô ma ma trừng mắt nhìn Hạ Trạch Thành, không nói gì nắm lấy tay Tống Tiêm Vân rời đi.

Tống Tiêm Vân tim đập như trống, đang nghĩ cách khuyên Tô ma ma giúp nàng giấu giếm. Sau khi đi ra ngoài, mới biết Chương thị cũng đã nhìn thấy.

Nàng sợ bị trách phạt nên không dám nói lời nào, có rúm người không dám cử động.

Chương thị sắc mặt khó coi tới cực điểm, “Tiêm vân, hôm nay xảy ra chuyện gì?”

“Ta……” Tống Tiêm Vân ấp úng không thể nói lời nào, chuyện này không thể đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Hạ Trạch Thành, hơn nữa lần này rõ ràng là nàng cùng Hạ Trạch Thành lén lút gặp nhau.

“Ngươi trong lòng có hắn?”

Nước mắt Tống Tiêm Vân trào ra, làm ra bộ dáng ủy khuất: “Chỉ có hắn yêu thương ta.”

Chương thị cảm thấy buồn cười, “Tên ăn chơi trác táng kia không biết đã lừa gạt bao nhiêu nữ nhân, ngươi lại tin tưởng hắn sẽ yêu thương ngươi? Chẳng lẽ ta và ngươi phụ thân ngươi còn chưa đối xử tốt ngươi sao? Sau này không được gặp hắn, ở trong nhà dưỡng tốt tính tình.”

Tống Tiêm Vân sợ thật sự chọc giận Chương thị, đem nàng đuổi ra Tấn Quốc Công phủ, liền không dám nhiều lời.

Dù sao nàng cũng chỉ là dưỡng nữ mà thôi, tương lai vẫn là chính mình tự đi.

Tống Tiêm Vân nắm chặt ngón tay, đến nỗi móng tay đâm vào da thịt.

……

Trong sân nhỏ đó, sau khi Tống Tiêm Vân bị mang, Hạ Trạch Thành liền tìm tới hoa nương, hảo một phen lăn lộn.

Hoa nương xụi lơ ở trong lòng ngực của Hạ Trạch Thành, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của hắn, giọng nói vừa quyến rũ vừa ôn nhu: “Nô gia còn tưởng rằng hôm nay công tử sẽ không để nô gia hầu hạ.”

Hạ Trạch Thành cười lạnh, trên lông mày tuấn mỹ có chút khinh thường, “Ta ở trên người nữ nhân kia lãng phí rất nhiều thời gian, cho tới bây giờ cũng chưa ăn được. Nàng ta cũng chỉ là cái dưỡng nữ, dám xem thường ta. Ta phải có được nàng rồi lại vứt bỏ, làm cho tất cả mọi người đều biết, nàng ta chỉ là rát rưởi mà ta không cần."

Hắn bị phủ Tấn Quốc Công đuổi đi, mất hết mặt mũi, không biết bị bao nhiêu người cười nhạo.

Mà tất cả đều này đều do Tống Tiêm Vân mang đến.

Rõ ràng là Tống Tiêm Vân dụ dỗ hắn, lại cố ý làm cho người khác nghĩ rằng nàng bị hắn ép buộc thật là quá đáng.

Hắn muốn cho nàng trả giá mới được.

Hoa nương cười khanh khách không ngừng, ngón tay ở trên ngực Hạ Trạch Thành lướt qua, mắt hồ ly quyến rũ hắn, “Công tử chớ có tức giận, là nàng không biết tốt xấu, nhìn không thấy công tử tốt.”

Hạ Trạch Thành hôn lên vầng trán mịn màng của Hoa nương, “Vẫn là Nhu Hương ngươi hiểu ta, tương lai sau khi ta cưới vợ sẽ nạp ngươi làm th·iếp được không?”