“Là ngươi hãm hại ta! Đêm đó là nha hoàn bên cạnh ngươi truyền lời cho Tô ma ma, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Thanh Nguyệt trong lòng hoảng sợ, chuyện này nàng không có nói cho tiểu thư biết, có phải sẽ gây phiền toái cho tiểu thư không?
Tống Liễu Nhi không hề động, mà nhìn giương mặt Tống Tiêm Vân đang tức giận.
"Việc ngươi làm thì liên quan gì đến ta, vậy sao có thể coi là ta hãm hại ngươi được?"
Tống Liễu Nhi mặc dù không biết Tống Tiêm Vân đang nói cái gì, nhưng nàng có thể nhìn ra, trên người Tống Tiêm Vân có hơi thở của nam nhân.
"Chính là ngươi hại ta."
Chương thị hai mắt sáng lên, nàng liền biết, nữ nhi mình nuôi dưỡng cẩn thận làm sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.
"Liễu Nhi, ngươi làm ta quá thất vọng."
Tống Liễu Nhi cười nhẹ, giọng nói đầy xa lánh: “Quốc Công Phu nhân không cần phải như vậy, ngươi có từng hy vọng vào ta sao? Chẳng lẽ những việc sai trái mà Tống Tiêm Vân làm đều sẽ đổ lên đầu ta."
Chương thị đột nhiên đứng dậy chỉ vào Tống Liễu Nhi, ngón tay run rẩy nói: "Ngươi! phản nghịch, ngươi trước khi vào cung còn dám bất kính với mẫu thân. Tô ma ma, mang giá pháp đến."
Những trưởng bối khác trong phủ Tấn công chỉ ngồi tại chỗ không nói gì. Nhị phòng Và tam Phòng không dám can thiệp vào việc của đại phòng.
Tống Thanh Sơn cũng không có ý thay Tống Liễu Nhi lên tiếng.
Tống Liễu Nhi đối với gia đình này không có hy vọng gì, nàng tự nhiên cũng không cảm thấy thất vọng.
Nàng chỉ nói: "Quốc công phu nhân trên tay dính nhiều mạng người, trên người oán niệm quá nặng, ngày sau vẫn là làm nhiều việc thiện, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.”
Tống Thanh Sơn nghe vậy, nhướng mi, kinh ngạc nhìn Chương thị.
Thân thể Chương thị run lên, dùng giọng điệu cứng rắn mà nói: "Vớ vẩn, ta chưa bao giờ làm hại ai cả."
Tống Liễu Nhi liếc nhìn linh hồn đi theo Chương thị, "Ngươi có biết rõ phu nhân có từng làm hại ai hay không. Người đó đã chết cách đây hai mươi hai năm, một xác hai mạng."
Tống Thanh Sơn lúc này đã hiểu, nắm lấy cổ tay Chương thị, hỏi: "Chính ngươi đã gϊếŧ Tố Thu phải không?"
Cổ tay của Chương thị đau đớn tột cùng khi bị bắt lấy, tức giận đột nhiên dân lên, "Đúng, ả chỉ là một nha hoàn, nàng dám lén lút đổ thuốc tránh thai, lại mang thai trước ta, Nếu nàng ta thực sự sinh ra trưởng tử, sẽ ảnh hưởng đến địa vị của ta trong phủ.
Nhớ lại năm ấy Tố Thu chết, Tống Thanh Sơn đau lòng rất lâu.
Tố Thu là người phụ nữ đầu tiên của hắn, dù chỉ là một nha hoàn nhưng nàng vẫn có một vị trí trong lòng hắn mà người bình thường không có được.
Lúc trước cũng là hắn ngầm đồng ý, Tố Thu mới dám không uống thuốc tránh thai.
Nhiều năm qua, Tống Thanh Sơn luôn cho rằng cái chết của Tô Thu chỉ là một tai nạn, nhưng không ngờ nó lại có liên quan đến Chương thị.
Hắn đã cùng chung chăn gối với người phụ nữ này nhiều năm, nhưng lại không nhận ra nàng là người như vậy.
Tống Liễu Nhi thờ ơ nhìn phụ mẫu mình.
Mỗi người đều có việc giấu diếm, họ xứng đáng trở thành một cặp.
Nhắc lại chuyện cũ, Tống Thanh Sơn cũng không có tâm trạng tiếp đãi người khác, bữa ăn cũng đã xong. Liền cho mọi người ra về.
Sau khi những người khác rời đi, Tống Thanh Sơn bất ngờ túm tóc Chương thị đập mạnh xuống đất.
"A——"
Đêm hôm đó, trong chính phòng thường xuyên truyền ra tiếng la hét, người hầu ở chính phòng không ai dám đến gần.