Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Ở Hoàng Cung Đánh Dấu Bị Đọc Tâm

Chương 14: Tại Sao Không Thể Nghe Được Nữa?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lần này không có ai ngăn cản bọn họ, nhưng Tống Liễu Nhi lại phát hiện ra bí mật của Trịnh Quốc Công phu nhân.

"Bà ấy thực chất là mẹ ruột của Tống Tiêm Vân."

Tống Liễu Nhi thanh âm rất thấp, bên cạnh chỉ có Thanh Nguyệt nghe được.

Thanh Nguyệt cũng không ngờ tới, thấp giọng nói: "Khó trách nô tỳ thấy bà ấy giống với cô Ngũ cô nương."

Khi hai chủ tớ đi đến cổng chùa, họ đυ.ng phải một nam nhân có khí chất phi phàm.

Tống Liễu Nhi nhìn qua, phát hiện hắn dung mạo khác thường, hắn là một người cực kỳ cao quý.

Nếu ở kinh đô có người có khuôn mặt như vậy, có thể đoán ra đó là ai mà không cần suy nghĩ quá nhiều.

Tạ Sở Minh cũng chú ý đến Tống Liễu Nhi, ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát.

Tống sở Minh khẽ cau mày, chờ đợi giọng nói quen thuộc đó xuất hiện.

Nhưng nó đã không xảy ra.

Thanh Nguyệt chưa bao giờ gặp Tạ Sở Minh nên không biết thân phận của hắn.

Tạ Sở Minh cải trang đi ra khỏi cung, không muốn lộ ra ngoài. Tuy rằng Tống Liễu Nhi nhận ra hắn không bình thường, nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng cúi đầu chào mà không để lộ thân phận của hắn.

Nhìn thấy hai chủ tớ Tống Liễu Nhi đã lên xe rời đi, sự nghi ngờ của Tạ Sở Minh càng thêm mãnh liệt.

Tại sao không thể nghe được nữa?

Không lẽ nữ nhân kia không nói chuyện?

Thật kỳ lạ.

Trên đường trở về, Tống Liễu Nhi ở trong xe ngựa hỏi Thanh Nguyệt.

"Nàng muốn làm gì ở chùa khánh Vân?"

“Nàng” này là đang ám chỉ Tống Đường.

"Nô tỳ không biết."

Tống Liễu Nhi đơn giản đổi câu hỏi: "nàng đã làm gì?"

"Không có, nô tỳ vẫn luôn đi theo bên người nàng."

"Chẳng lẽ nàng chỉ đến thắp hương cầu phúc thôi sao?"

Tống Liễu Nhi lẩm bẩm một câu, thu hồi suy nghĩ, lại hỏi: "ngươi đã nhắn với nàng viết thư cho ta chưa?"

"Vâng! Nô tỳ luôn mang theo bên người."

Nói xong, Thanh Nguyệt lấy phong thư từ trong lòng ngực ra.

Trên bìa thư không có chữ viết, khi mở thư ra, chỉ thấy một dòng chữ.

[Xin chào Tống Liễu Nhi, ta là Tống Đường, rất vui được biết ngươi]

Nét chữ cũng không thể tả được.

"Đây là..."

Thanh Nguyệt giải thích: "Nàng mới bắt đầu viết và nói muốn đến chùa Khánh Vân nên nô tì đã nhận lấy thư trước."

Tống Liễu Nhi khẽ thở dài, nhét thư vào túi Càn Khôn, “Lần sau gặp lại nàng, nhắc nàng hãy viết thư cho ta.

Ta rất tò mò, nàng từ đâu đến và tại sao lại đến trong cơ thể ta?"

"Tiểu thư đừng lo lắng, nô tỳ nhớ ạ."

Khi Tống Liễu Nhi đột nhiên thay đổi thành người khác, Thanh Nguyệt vẫn lo lắng, sợ tiểu thư của mình không quay lại.

Hiện tại trải qua mấy lần trao đổi, Thanh Nguyệt cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ cần tiểu thư có thể trở lại.

Sau khi Tống Liễu Nhi trở về nhà, một hạ nhân đến truyền lời, nói buổi tối nàng tới sảnh ngoài ăn tối.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi ngày mai nàng sẽ vào cung. Dù mọi người trong nhà không có nhiều tình cảm với nàng nhưng nàng vẫn phải cho họ chút mặt mũi.

Tống Liễu Nhi mặc bộ quần áo đã giặt đến trắng bệch tới sảnh ngoài.

Tống Thanh Sơn ngồi ở ghế chủ vị nhìn thấy nàng lộ vẻ bất mãn: "Được các trưởng bối mời đến ngươi cũng không thây được bộ quần áo mới được à?

Tống Liễu Nhi càng lạnh lùng hơn, từ nhỏ đã không để ý đến nàng, bây giờ lại trách nàng không thay quần áo?

"Quần áo của ta đều giống nhau."

Tống Thanh Sơn dừng lại, đột nhiên nghĩ tới ngày vào cung tham gia tuyển tú nàng cũng ăn mặc rách rưới như vậy.

Tống Thanh Sơn không khỏi tức giận với Chương thị: “Nàng về nhà sao ngươi không may quần áo mới cho nàng?”

Trước đây chỉ là ở thôn trang, hiện tại nàng đã về Kinh đô được mấy ngày, sắp vào cung làm phi, ngay cả quần áo tử tế cũng không có. Đây không phải là làm mất mặt phủ Tấn Quốc công?

Chương thị cũng sửng sốt. Nàng tâm tư căn bản không ở trên người nữ nhi này, làm sao có thể nghĩ đến điều này?

"Nàng vừa trở về đã đánh triệu ma ma một trận, ai còn dám đến gần nàng?"

Nhắc đến Triệu ma ma, Tống Liễu Nhi chợt nhớ đến lời Thanh Nguyệt, kể về tên nam nhân đã gặp ở chùa Khanh Vân.

Tống Liễu Nhi lúc này không đề cập tới, không phải là để bảo vệ nàng, mà là bởi vì nàng không muốn kế hoạch của Triệu ma ma thành công.

Triệu ma ma sai cháu trai theo nàng đến chùa khanh Vân, chắc là muốn hủy hoại thanh danh của nàng nên không thể nhắc tới.

Nhưng không có nghĩa là muốn buông tha cho nàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »