Hắn ta đau đớn lùi lại vài bước và không kịp phản ứng gì trước khi Tống Đường ra tay.
Hắn được Triệu ma ma ra lệnh hủy hoại danh tiếng của Tống Liễu Nhi.
Lại không ngờ rằng mình bị đánh?
Quý nữ ở kinh đô có ai lại bạo lực như vậy?
"Ngươi!" Hắn ta tức giận, đang muốn đánh trả thì có một vị hòa thượng đi tới.
“Phật môn là nơi thanh tịnh, các thí chủ không nên gây ồn ào."
Tống Đường nhìn thấy vị hòa thượng da trắng trẻ tuổi, vội vàng đi tới phía sau hắn, vẻ mặt có chút ủy khuất nói: "Tiểu sư phụ, ta căn bản không quen biết hắn, không biết tại sao hắn lại đến lôi kéo ta."
"Thí chủ có thể yên tâm, chùa Khánh Vân sẽ không cho phép bất cứ ai bắt nạt người hành hương."
"Cảm ơn tiểu sư phụ."
Tống Đường nói xong liếc nhìn tên nam nhân đó, rồi dẫn Thanh Nguyệt vào trong thắp hương.
Người đàn ông tức giận siết chặt nắm đấm, nhưng hắn ta không thể làm gì được. Hắn ta không dám gây rắc rối trong chùa Khánh Vân
……
[Chùa Khánh Vân vắng vẻ quá, trong ngoài không có người]
[Nếu không có nhiệm vụ thì ta đã không ở đây]
[Quên đi, tới cũng đã tới rồi dùng cơm chay rồi hẳn đi]
Trong căn phòng yên tĩnh, Tạ Sở Minh đang chép kinh bỗng ngừng, một giọt mực đen rơi xuống tờ giấy trắng.
Người phụ nữ mặc thường phục bên cạnh liếc nhìn, lắc đầu nói: "chép kinh phải tập trung ."
"Là ta không tập trung"
"Tiểu sư phó, cơm chay muốn dùng ở đâu?"
Một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa sổ truyền đến, Tạ Sơ Minh vô thức nhìn ra ngoài, nhìn thấy Tống Đường đang nở nụ cười xinh đẹp.
Người phụ nữ mặc thường phục cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, dường như vô tình hỏi: “Nghe nói hoàng thượng đã chọn Lục tiểu thư của Tấn Quốc công vào cung?”
Tạ Sở Minh thu hồi ánh mắt: "cô mẫu nhận ra nàng?”
Người phụ nữ mặc thường phục không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ nói: "nàng là một cô gái tốt. Nếu ngươi không có ý định với nàng thì cũng đừng làm tổn thương nàng."
Tạ Sở Minh rất ngạc nhiên khi người phụ nữ mặc thường phục có thể nói thay người khác, nhưng hắn không hỏi gì thêm mà chỉ nhẹ nhàng trả lời.
Hắn chọn nàng vào cung vì tò mò về giọng nói lạ. Khi biết chuyện, hắn sẽ để nàng đi.
……
Bữa ăn chay vẫn chưa sẵn sàng.
Tống Đường đang đợi ở bên ngoài, khi các vị sư trẻ mang bữa ăn chay tới, nàng là người đầu tiên chạy vào và bắt đầu ăn.
Trước kia nàng quanh năm sống trên chiến hạm, ăn uống đều là dung dịch dinh dưỡng nhưng rất khó ăn, mấy ngày nay ở phủ Tấn Quốc Công cũng không có ăn ngon, cho nên nàng rất mong chờ bữa ăn chay tại chùa Khánh vân.
Hơn nữa, trên đường đi người đánh xe còn nói với nàng rằng đồ ăn chay ở chùa Khanh Vân rất ngon.
Đồ ăn vừa đưa vào miệng, Tống Đường liền cảm thấy hôm nay trời đẹp, muốn ăn được món ngon như vậy cũng không dễ dàng nên ăn nhiều hơn.
Khi ăn xong nàng rời đi cùng với Thanh Nguyệt, trong phòng chỉ còn lại họ và tiểu sư phụ. Tống Đường bước tới, hỏi có thể rửa tay ở đâu.
Bên giếng không có ai, chắc là các sư phụ trong chùa đang bận việc khác nên Tống Đường không gọi người mà quyết định tự mình đi lấy nước rửa tay.
Khi nàng bước tới miệng giếng, nhìn xuống và thấy trong giếng có thứ gì đó.
Nhìn kỹ hơn, hóa ra là một người!
Tống Đường mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng, nhưng đột nhiên nhìn thấy trong giếng có người, theo bản năng mà lui về phía sau một bước, sau khi lấy lại tinh thần, nàng liền sai Thanh Nguyệt đi gọi người.
Tống Đường lại nhìn người trong giếng, thấy người này đã không còn thở nữa, liền ở lại quan sát.
Khi cúi đầu xuống, nàng phát hiện dấu vết kéo lê trên mép giếng, chắc chắn người trong giếng đã bị sát hại.
Đây là nơi phật môn thành tịnh
yên bình của Phật giáo, ai có thể ở chỗ này hại người?
Có tiếng bước chân vang lên, Tống Đường quay lại thì thấy người xuất hiện không phải là Thanh Nguyệt.
Người đứng đầu là một phụ nữ có dáng người thanh lịch và được chăm sóc tốt.
Người phụ nữ này khoảng hơn ba mươi, mặc đồ gấm đẹp đẽ, được rất nhiều nha hoàn và ma ma theo sau, rõ ràng là người có địa vị cao.
Tống Đường cũng nhận thấy người phụ nữ này trông rất quen, lông mày của nàng hình như có chút giống với Tống Tiêm Vân?
Chắc chỉ là trùng hợp thôi. Nếu mẹ ruột của Tống Tiêm Vân có thân phận này, bà sẽ không để con gái mình trở thành con nuôi trong gia đình người khác.
Một lão ma ma bước tới nhìn xuống miệng giếng, hỏi với giọng buộc tội: "là ngươi đã gϊếŧ người nha hoàn trong phủ ta phải không?"
Tống Đường sửng sốt, hiển nhiên không ngờ rằng vừa mở miệng đối phương liền có thái độ thù địch với nàng, dường như muốn nàng gánh trách nhiệm này.
"Không phải, ta đến lấy nước rửa tay thì gặp, nha hoàn của ta đã đi gọi người trong chùa đến."
"Ngươi nói không phải thì là không phải sao? Bây giờ ngươi đang ở miệng giếng, lại đứng ở đây một mình. Làm sao chứng minh được không phải ngươi làm?"