5.
Hức.
Không phải anh còn muốn sau khi đưa tôi đi du lịch sẽ lấy giấy kết hôn sao.
Còn nói tôi, vậy không phải chúng ta nên lấy tiền mừng của người khác trước sao.
Tôi oán thầm, đang thầm cảm thán ông tổng tài Chiêm đúng là không biết tiết kiệm qua ngày, thì đột nhiên lại cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lẽo rơi vào khuôn mặt mình, dường như ánh nhìn còn mang theo cả oán khí.
Tôi vội ngẩng đầu, lại phát hiện ra ngoài Lương Trí thì đối diện mình chẳng còn ai cả.
Ly rượu trong tay anh ta đã trống rỗng, anh ta vừa chơi đùa với chiếc ly, vừa nheo mắt nói chuyện với Chiêm Đình Ngộ.
“Sao lại gấp gáp đính hôn như vậy?” Giọng nói của Lương Trí lạnh lùng, “Không phải lúc trước nói chưa chơi đủ sao?”
“Không có chuyện đó.” Chiêm Đình Ngộ lén lút nhìn tôi một cái, “Anh uống nhiều rồi.”
Lương Trí cười cười: “Được thôi. Nhưng mà tôi phải nhắc nhở anh, vừa đính hôn xong, đừng vội đi hưởng tuần trăng mật ngay lập tức. Mảnh đất thương mại phía nam kia, tôi chuẩn bị nộp đơn đăng ký. Tôi nhớ gia đình các anh dường như cũng muốn tranh lấy mảnh đất đấy.”
“Lương Trí, anh có ý gì?” Chiêm Đình Ngộ cất cao giọng, “Ba tháng sau mảnh đất đó mới chính thức đấu thầu, trong thời gian ngắn như vậy các anh không thể chuẩn bị được, bây giờ làm như vậy là có chủ ý gì?”
Anh ấy cau mày, đột nhiên tiếng lên một bước, túm lấy cổ áo của Lương Trí: “Anh… Tôi cảnh cáo anh, anh đừng cho rằng tôi không biết được mấy toan tính trong lòng anh, tôi sẽ không để anh đạt được ý đồ đâu.”
Thấy hai nhà hào môn lớn chuẩn bị đánh nhau trong tiệc đính hôn, những nhà danh gia vọng tộc khác cũng không ồn ào nói chuyện nữa. Mấy người họ đều cầm điểm tâm với hoa quả, vươn đầu vươn cổ ra hóng chuyện phía bên này.
Tôi chỉ hận trong tay không có hạt dưa, để tôi có thể đắm chìm mà thưởng thức cảnh hai nhân vật chủ chốt PK với nhau.
Bởi vì sợ ảnh hưởng không tốt, nhà họ Lương rất nhanh đã đi đến, kéo Lương Trí tách khỏi Chiêm Đình Ngộ.
Trận đấu nhỏ cứ như vậy mà kết thúc.
A, tôi vò vò đầu, chạy đến một bên ăn đồ ngọt rồi.
Vừa nhét vào miệng một miếng macaron, tôi liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Là Chiêm Đình Ngộ.
Biểu cảm của anh ấy có hơi nghiêm túc: “Tốt nhất mấy ngày tới em đừng tiếp cận Lương Trí.”
Hửm?
Không cần anh ấy nói, tôi cũng sẽ cách xa khỏi cái vị thần rắc rối đó ra mà.
Nhưng mà tôi vẫn tiếp lời mà hỏi: “Tại sao thế?”
“Tôi sợ anh ta sẽ làm ra chuyện gì bất lợi với em.”
Lông mày Chiêm Đình Ngộ nhíu lại rất chặt, tiếng lòng anh ấy cũng hơi rối loạn.
“Nếu Lương Trí dám làm hại Chi Chi, mình sẽ g.iết hắn ta! Mình hi vọng hắn ta chỉ nghĩ chứ đừng làm, mình cần phải bảo vệ Chi Chi thật tốt, Chi Chi chỉ có thể là của một mình mình!”
Lương Trí sẽ làm hại tôi?
Tôi đ ãquen anh ta mười mấy năm rồi, không đến nỗi đó chứ.
Tôi nghĩ như vậy, đột nhiên Chiêm Đình Ngộ lại đi tới.
Anh ấy lấy từ bên trong túi áo trên ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi vụn bánh kem vừa dính trên khóe miệng tôi.
Tôi ngước mắt nhìn Chiêm Đình Ngộ, tai anh ấy lại đỏ lên rồi.
Mắt anh ấy liếc sang một bên: “Tóm lại em đừng lo lắng, tôi sẽ trông chừng em thật tốt.”
6.
Chiêm Đình Ngộ.
Đại khái là từ một hai năm về trước, tôi phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái.
Mỗi khi tôi và Lương Trí nói chuyện với nhau, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của anh ta.
Ban đầu tôi cảm thấy là ảo giác.
Sau này vì kiểm chứng tính chân thật của sự việc, cho nên ở trong một bữa tiệc thương vụ buổi tối, tôi giả bộ ngẫu nhiên nhắc đến chuyện Chiêm thị có hứng thú với một bản quyền sáng chế của Lương thị.
Bản quyền sáng chế đó đáng giá khoảng hơn năm trăm vạn.
Tôi nói: “Chúng ta ước tính một chút, tôi muốn bỏ ra vốn tám trăm vạn để mua nó.”
Ngoài mặt Lương Trí không chút sứt mẻ, thậm chí còn tỏ ra hơi do dự, chậm rãi mở miệng nói: “Giá cả này chắc không vấn đề gì, nhưng ban quản lý vẫn cần suy nghĩ một chút.”
Tuy nhiên, trong lòng của anh ta lại đang phàn nàn blah blah cực to: [Nhà họ Chiêm đúng là ngu si, lắm tiền mà không có chỗ đốt, cầm 800 vạn để mua cái trò này về, xì.]
Lúc sau đương nhiên giao dịch không thành công, nhưng tôi cảm thấy mình đã phát hiện ra một đại lục mới.
Dò được tiếng lòng của Lương Trí, vậy không phải tương đương với việc nắm trong tay cơ mật tối cao của Lương thị sao.
Nắm trong tay vũ khí mạnh nhất trên thương trường, vậy là làm việc gì cũng thuận lợi nhỉ?
Thế là khoảng thời gian đó tôi thường xuyên hẹn Lương Trí đi ăn, hy vọng có thể thông qua việc bàn luận chuyện thương nghiệp mà lấy được động hướng mới nhất của Lương thị.
Nhưng Lương Trí vô cùng đề phòng tôi, không chỉ từ chối bàn chuyện nội bộ công ty, mà bộ não anh ta còn như một cỗ máy xử lý xoay chuyển với tốc độ cực cao.
Mỗi lần bàn đến một hạng mục nào đó, hàng loạt tư liệu và số liệu liền ập tới, rất khó để lấy ra được thông tin cần thiết ở trong đó.
Chỉ khi nói đến chuyện đời tư, anh ta mới ngẫu nhiên thả lỏng một chút.
Mà tôi phát hiện, anh ta thường nghĩ đến một người.
Vương Chi Chi.
Tôi không tiếp xúc nhiều với người con gái của nhà họ Vương này. Nhưng dù gì cũng ở trong giới, thế nên thỉnh thoảng cũng có nghe thấy.
Theo như tôi biết, quan hệ giữa cô ấy và Lương Trí không được tốt lắm.
Nhà họ Lương sắp xếp đối tượng liên hôn cho Lương Trí, đó là người con gái thứ ba trong một gia đình đứng đầu giới truyền thông - Thành Vũ Mộng. Mà dường như trong một buổi tiệc thời đại học, Vương Chi Chi đã đắc tội cô ba này.
Dựa theo tinh thần hiếu kỳ và hóng hớt, tôi hỏi: “Anh và cô ba nhà họ Thành chắc cũng nên sớm đính hôn rồi nhỉ? Dù gì hai nhà cũng đang chờ mong đó.”
Kết quả sắc mặt của vị tổng tài này lại lập tức trầm xuống. Anh ta đặt dao dĩa xuống, chồng hai tay lên nhau rồi đặt lên đùi, giọng nói lạnh lẽo: “Tin tức nghe được từ đâu vậy?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Tôi hỏi ngược lại, “Trong giới đều thấy như vậy.”
Lương Trí “hừ” một tiếng, thốt ra hai chữ đơn giản: “Không phải.”
Nhưng kỳ quái là lúc này, người mà Lương Trí nghĩ đến trong lòng lại không phải Thành Vũ Mộng, mà là Vương Chi Chi.
[Có phải Vương Chi Chi cũng nghe mấy tin đồn này trong giới nên mới không để ý đến mình không? Ngày mai nên bảo trợ lý Hà tra xem là tên cặn bã nào tung ra tin này, mấy kẻ to mồm tốt nhất đều phải bị đuổi hết khỏi Lương thị!]
Qua một lúc, giọng nói đó lại trầm xuống.
[Tại sao cô ấy không tới hỏi mình, mình còn có thể lừa cô ấy sao? Nói cho cùng, vẫn là cô ấy không tín nhiệm mình mà thôi.]
[Có phải chỉ đến khi Vương thị sụp đổ, cô ấy không còn gì cả thì mới hiểu mà tới đây cầu xin mình.]
Tác phong làm việc trước thế này sau thế khác của tên Lương Trí này thật sự làm tôi kinh ngạc.
Không ngờ rằng đường đường là ông lớn Lương lạnh lùng lại có hai bộ mặt như vậy.
Dựa theo tác phong tìm tòi hóng hớt đến tận cùng, tôi quyết định đi điều tra thiên kim nhà họ Vương này.
Vương Chi Chi.
Hiện tại nghĩ lại, tôi cực kỳ cảm kích mấy câu nói trong lòng đó của Lương Trí.
Anh ta đã dẫn dụ Chi Chi vào trong sinh mệnh của tôi.
Cô ấy giống như không phải là người của thế giới chúng tôi vậy.
Có lúc thì thông minh nhanh nhẹn, có lúc thì ngốc nghếch đáng yêu.
Tôi hạ một quyết tâm trọng đại.
Tôi muốn giành Chi Chi từ tay Lương Trí.
Tuy rằng làm vậy có chút bỉ ổi.
Dù gì Lương trí cũng là người gặp Chi Chi trước, mà tôi lại vì Lương Trí nên mới tiếp cận Chi Chi.
Nhưng việc này Chi Chi sẽ vĩnh viễn không biết được.
Bởi nó sẽ vĩnh viễn chôn trong lòng tôi.
7.
Dường như Chiêm Đình Ngộ thật sự tin rằng Lương Trí sẽ làm hại tôi.
Sau khi lễ đính hôn kết thúc, anh ấy thậm chí sắp xếp mấy người vệ sĩ đi theo sau tôi, nói rằng phải bảo vệ tôi an toàn.
Nhìn những người vệ sĩ cao hai mét, to lớn thô kệch đang vây quanh tôi, não tôi thấy hơi chập chập.
Phải phô trương đến như vậy sao?
Sau khi đính hôn một tuần, chúng tôi đã đặt một chuyến du lịch đến Chấu Âu.
Trước đó, Chiêm Đình Ngộ phải sắp xếp hết mọi chuyện trong công ty trước.
Tôi ở nhà thu thập hành lý, thuận tiện tiếp nhận sự giáo dục về gia đình mà ba mẹ tôi giảng dạy.
Mẹ tôi là người phụ nữ truyền thống của gia đình. Tuy mẹ rất hài lòng với Chiêm Đình Ngộ, nhưng bà ấy vẫn không ngừng càm ràm, trong lúc đi du lịch tuyệt đối không được để cho người ta muốn làm gì thì làm, lỡ đâu sau khi du lịch người ta muốn từ hôn thì phải làm thế nào.
Nhớ đến nội tâm đáng thương của Chiêm Đình Ngộ, tôi cau mày: “Mẹ, anh ấy không thể như thế chứ?”
Trước đêm xuất phát, bên Chiêm Đình Ngộ đột nhiện phái người đến, nói muốn đón tôi qua đó.
Nhìn người trước mặt, tôi thấy hình như đã gặp người này ở tập đoàn Chiêm thị rồi, nhưng tên là gì thì tôi không nhớ.
Anh ta bày ra dáng vẻ phục tùng nghe lời mà mở cửa xe cho tôi: “Cô chủ, Chiêm tiên sinh nói sáng mai lên máy bay sớm, từ nơi này đến sân bay quá xe, cho nên bảo cô đến khách sạn ngủ một đêm.”
Tôi nhìn ba mẹ tôi một cái.
Mẹ tôi bĩu môi.
Ngược lại là ba tôi thì thấy như thế cũng được.
Ông ấy kéo hành lý xuống: “Chỉ một đêm thôi, không sao, đi đi.”
Tôi ngồi ở ghế sau, người của CHiêm Đình Ngộ ngồi ở đằng trước.
Không biết có phải mấy ngày nay thu dọn hành lý quá mệt hay không, mà vừa lên xe thì tôi đã bắt đầu buồn ngủ rã rời.
Thế là dứt khoát tựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt ngủ một lát.
Kết quả sau khi tôi mở mắt ra, người ở trước mặt lại không phải Chiêm Đình Ngộ.
Mà là Lương Trí.