Chương 16.4

Diệp Y trừng mắt, đây là thao tác gì?

Vì để cho mình không đến mức quê mùa ,trên mặt giả bộ bình tĩnh, nhưng trong đầu một loạt ý nghĩ trồi lên, cứ như vậy người phía trước không thấy được cô đang làm gì càng dễ cho cô hành động?

Nhìn hình thể đối phương lại nhìn tay chân nhỏ bé của mình, Diệp Y im lặng từ bỏ ý định thượng ,vẫn nên chụp nén đi, lần này tốc độ tay phải nhanh lên mới được, chụp xong bỏ chạy cũng làm bảo cô phi lễ.

Quyết định chủ ý, di động của cô thời khắc chuẩn bị nhưng đối phương quá kính nghiệp một mực xem văn kiện cô căn bản không có cơ hội thẳng đến khi xe dừng lại, Diệp Y phát hiện dừng ở tiệm thuốc bảng hiệu ghi " Cung Tế Đường ".

Mở cửa xe đi xuống, cửa ra vào không ít người ra vào, không ít người trung niên, chờ Diệp Y và Phó Cẩn Sinh đi vào thấy một hàng dài người xếp hàng nhưng Diệp Y không phải xếp hàng, chờ trợ lý Lưu nói vài câu nhân viên cửa hàng dẫn vào nội đường.

Trong phòng trang trí theo phong cách cổ điển, trong nội đường một ông lão râu trắng đang ngồi nhìn hiền lành rất có sức ảnh hưởng ,chờ thấy mấy người phía sau đứng dậy cười " Phó tiên sinh."

" Phiền Viên lão tiên sinh ". Phó Cẩn Sinh nằm tay đối phương cười nhẹ.

" Được. "

Vị lão tiên sinh nay trông không đức độ bằng vị não tiên sinh lần trước, giọng nói còn mang theo vẻ lấy lòng cũng phải vị hôn phu của cô không phải kẻ có tiền bình thường, là vô cùng có tiền.

Giống lần trước cô đưa tay cho đối phương bắt mạch ,sau đó nói triệu chứng cho đối phương qua một lâu lão tiên sinh thu tay bộ dạng ngưng trọng.

Dù đã chuẩn bị tâm lý Diệp Y vẫn hỏi " Tôi còn chữa được không?"

Ông lão thở dài cau mày không để ý đến Diệp Y mà nhìn Phó Cẩn Sinh chân thành nói " Chính xác mà nói vô cùng khó giải quyết, chủ yếu là vị tiểu thư này sức đề kháng không cao, không phải vậy ta vẫn còn biện pháp thế nhưng tình huống thân thể của cô gái này...ta không chắc chắn. "

Diệp Y nghe mơ hồ, không nói thẳng là cô không chữa được à?

"Có chuyện ngài không ngại nói thẳng ." Phó Cẩn Sinh hơi nhíu mày.

Ông lão lại thở dài rồi mới nói tiếp " Cái này không nói chính xác được, cũng có ngày so với cô gái này nặng hơn, uống thuốc của tôi có thể sống thêm 7,8 năm, sức đề kháng của Diệp tiểu thư kém, tôi muốn châm cứu khơi thông kinh mạch cho Diệp tiểu thư nó sẽ giúp cho việc hồi phục của Diệp tiểu thư ."

Diệp Y vốn không ôm hi vọng ,dù sao vị thầy thuốc này trông không đáng tin bằng vị lần trước, thật không ngờ đúng là vẫn có chút tài năng, nặng hơn cô còn có thể sống thêm 7,8 năm vậy cô cô thể sống thêm mấy năm.

Tôi..... thật sự còn chưa được Sao? Cô không dám tin nhìn ông lão trước mặt.

Ông lão lắc đầu vẻ mặt ngưng trọng " Bây giờ chủ yếu là tăng sức đề kháng cho cô, cơ thể quá kém theo lý thuyết trong tình huống bình thường cô có thể sống thêm hơn 5 năm nhưng thể chất của cô quá kém có thể sống qua 5 năm còn là ẩn số, coi như tôi kê đơn cũng chỉ tối đa kéo dài thêm hai năm cho nên tôi châm cứu cho cô tận lực cải thiện thể chất cho cô, đây là phương pháp tốt nhất hiện giờ. "

Mặt Diệp Y lúc trắng lúc xanh, thật ra điều Diệp Y muốn biết nhất cải thiện thể chất cô có thể sống bao lâu?

" Cần châm cứu thế nào?" Phó Cẩn Sinh đột nhiên hỏi.

Nghe vậy ông lão cười một tiếng " Phó tiên sinh yên tâm, châm cứu tư sau lưng ,tôi có một cô gái bây giờ mắt mờ cũng không sợ được huyệt vị, do con bé châm cứu. "

Diệp Y còn xoắn xuýt việc mình sống được bao lâu nghe vậy không nhịn được nhíu mày, châm cứu ở sau lưng thì phải cởi quần áo mặc dù là con gái, cũng được.... cũng được nhưng cô có cảm giác là lạ.

Tôi còn kê cho Diệp tiểu thư một đơn thuốc bổ huyết, chờ thân thể tiểu thư khá lên thì kê thêm thuốc chữa bệnh, cô yên tâm không dám nói, tổ tiên lão từng là ngự y, Tây y có thể làm cô sống được 5 năm ,cô nghiêm túc theo tôi có thể sống thêm 7 năm. "

Lời ông lão nói chắc chắn làm Diệp Y giao động, người được vị hôn phu của cô tìm tới cửa hẳn có chút bản lĩnh nói không chừng người ta không chém mà là nói thật.

" Vậy cảm ơn Viên lão tiên sinh. " Phó Cẩn Sinh thái độ vẫn vậy.

Trợ Lý ở phía sau đi lên đưa một tấm chi phiếu, ông lão này ngoài miệng tuy khách khí nhưng tay cầm rất nhanh, Diệp Y không biết là bao nhiêu tiền nhưng không thể để người ta ra tiền, hẹn mấy ngày sau châm cứu, họ cùng tới .

Cầm thuốc bổ, lên xe, Diệp Y mới nhìn về phía người đàn ông nghiêm túc nói " Tiền thuốc để tôi trả, anh vừa nãy đưa bao nhiêu?"

Nói xong, Trợ lý Lưu ở phía trước lên tiếng " Không nhiều ,Diệp tiểu thư không cần để trong lòng. "

Chút tiền ấy đối với Phó tổng không đáng gì ,không đủ mua một cái đồng hồ.