Chương 16.2

Nhìn thấy thân ảnh kia dần dần biến mất người trong xe đang nhắm mắt chợt mở mắt, khóe môi dương lên. Trở lại phòng mình Diệp Y vội vàng tắm rửa cho đầu óc thanh tỉnh ,không bao lâu Lý Cầm Cầm gọi điện thoại tới, không có bất ngờ gì xảy ra đem cô mắng một trận nói cô không nên thể hiện, Diệp Y cũng hối hận nhưng cô biện pháp nào lời cũng nói ra chỉ có phùng má làm người mập chứ biết làm sao.

Nhưng cô không biết làm sao để chụp lại lấy ảnh chụp nén có vẻ nguy hiểm, cô không dám làm loạn loại chuyện này nữa.

Hôm sau khi trở lại đoàn phim cô tâm sự nặng nề, rời đi lâu như vậy đạo diễn khẳng định có ý kiến với cô nhưng trên mặt vẫn bộ dạng hòa ái dễ gần cho nên nói đạo diễn kỹ thuật diễn cũng hơn cô.

Ngay cả lúc đồng phim cũng thất thần ,bị NG mấy lần, đạo diễn hơi không kiên nhẫn, Diệp Y cố gắng để mình tập trung cũng may phần diễn ở Châu Phi của cô không còn nhiều, 4,5 ngày là xong.

Kết thúc công việc ở đây phần diễn còn lại của cô là diễn ở phông xanh, trước đêm về nước cô mời cả đoàn phim lên trấn ăn một bữa cơm, dù sao làm chậm trễ thời gian như vậy tốt xấu gì cô cũng nên tỏ thái độ một chút.

Trên cơ bản cô không thể ăn đồ ăn kí©h thí©ɧ, cô một người trở về khách sạn không nghĩ tới Lục Trần theo sau.

" Không ngại tôi hỏi em một vấn đề?"

Hai người đi trên phố, chỗ này không sợ gặp paparazzi chụp lén, hành động tự do hơn nhiều, Diệp Y thấy anh ta gật đầu.

Lục Trần mặc áo ngắn tay đúng là không sợ đen, tuy bộ dạng Tiểu thịt tươi nhưng cánh tay ẩn hiện cơ bắp chứng minh thường xuyên luyện tập thể hình, dáng người hoàn hảo.

" Em.....Vì sao nghĩ đóng phim?" Lục Trần nhịn không được hỏi.

Nghe vậy Diệp Y cười khẽ, cầm quả dừa uống nước dừa, âm thanh nhẹ nhàng " Tôi cảm thấy chơi vui, cuộc đời nên tùy tâm miễn sau này hối hận. "

Cô mặc chiếc váy chiffon dài, dường như sợ đen nhưng khuôn mặt trắng nõn thành đối lập với xung quanh, Lục Trần cúi đầu ánh mắt đối đi không rõ.

Diệp Y quay đầu nghiêm túc nhìn người bên cạnh nói:" Tôi còn có chuyện không nói cho anh, bệnh dạ dày của tôi không phải bệnh dạ dày bình thường mà là ung thư dạ dày. "

Lục Trần đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô ,đây là lần đầu tiên Lục Trần phản ứng kịch liệt như vậy, kể cả trước đây quay phim gãy tay gãy chân cũng chưa kích động như vậy.

" Tôi không phải nói đùa, đã phẫu thuật đại khái có thể sống thêm mấy năm, loại chuyện này không ai biết trước được cho nên tôi muốn đem những chuyện mình muốn làm đều làm. " Diệp Y cười với Lục Trần ,mi cong cong.

Người bên cạnh cần chưa tiêu hóa xong lời cô, mày nhíu lại qua một lúc lâu mới khô cằn nói:"Em...... Vì sao đem chuyện này nói cho tôi ."

Lục Trần hi vọng cô đem chuyện này làm lý do cự tuyệt mình, nhưng xem ra cô nói thật.

"Anh không phải nói chúng ta là bạn sao?" Diệp Y cười vỗ vai Lục Trần ,ôm dừa nghiêm túc nói:" là bạn thì không nên dấu diếm nhau, nếu anh sợ đen đủi có thể cách tôi xa một chút. "

" Em nói cái gì vậy?"

Lục Trần sắc mặt trầm xuống, bình tĩnh nhìn nụ cười tươi của cô gái trước mặt, ánh mắt phức tạp cô còn trẻ như vậy vì sao phải trải qua chuyện như vậy.

"TÔI ..."

" Chị Diệp!"

Phía sau truyền đến âm thanh của tiểu Vương, Diệp Y dừng bước chân nhìn tiểu Vương thở hổn hển chạy tới,trong tay còn cầm ít đặc sản địa phương.

" Em mua nhiều như vậy ,làm sao em mang về được. " Diệp Y bất đắc dĩ cười.

Tiểu Vương vất vả đuổi theo cô đến gần thấy Lục Trần ở bên cạnh, cảm thấy thấy mình tới không đúng lúc, chỉ có thể khô khốc trả lời " Tại em thấy rẻ. "

Nuốt lời muốn nói xuống, Lục Trần vươn tay lấy đồ trong tay tiểu Vương, tiểu Vương cảm thấy thấy được yêu thích mà lo sợ, chẳng lẽ nam thần kỳ thật thích cô?

Xem bộ dạng hạnh phúc muốn xỉu của tiểu Vương, Diệp Y cười đi về phía trước, Ido của cô đúng là tốt, là nam thần ấm áp, đợi sau khi trở về cô bảo trợ lý Trương chú ý một chút, nếu có kịch bản tốt ưu tiên ido của cô mới được.

Nhìn hai nữ sinh ở phía trước bước đi nhẹ nhàng, Lục Trần ở phía sau không lên tiếng, hôm nay cô chịu kí©h thí©ɧ so với dĩ vãng đã đủ nhiều, càng nhiều hơn là không đành lòng ,ông trời sao bất công thế cô mới hơn hai mươi sao lại phải đón nhận chuyện như vậy.

Trở lại khách sạn thu dọn chút đồ vật, tiểu Vương vẫn vẻ mặt si mê, Diệp Y bất đắc dĩ bảo tiểu Vương đi đun thuốc, nam sắc loại đồ vật này luôn làm người ta không cầm lòng được.