Chương 14.2

Không được, cô phải đem bệnh tình của mình nói cho Lục Trần biết, mặc kệ đối phương có ý gì đều không sao.

Buổi tối quay xong mọi người về khách sạn, sau đó mấy ngày Diệp Y không tìm được cơ hội nói chuyện với đối phương, cuối tuần cô về nước, đạo diễn khẳng định bất mãn với cô nhưng không thể làm gì, cũng may phần diễn của cô không nhiều lắm.

Sau khi về nước cô chưa kịp thích ứng lệch mùi giờ thì phát hiện trong biệt thự không chỉ có bố cô còn có ông cô nữa.

Đổi lễ phục, vào trong xe Diệp Y ngồi nghiêm chỉnh, chỉ nghe thấy tiếng ông mắng bố cô.

" Anh xem bộ dạng anh bây giờ giống cái gì! Chơi bời ở bên ngoài thì thôi đi còn để đứa con riêng kia vào công ty bắt nạt Y Y ,anh xem anh làm bố như thế à! Anh không thương con gái anh ư!"

Ông lão ngồi phía sau cứ trừng con trai ngồi phía trước, từng câu từng câu mắng không thở gấp chút nào, nếu không phải ở trong xe không thi triển được quyền cước thì bố cô đã ăn mấy gậy.

Diệp Minh Vĩ ngồi phía trước trong giới giải trí một tay che trời nhưng vẫn sợ bản thân nói gì kích động cha ông,bởi ông biết nhân mạch của cha ông rộng

hơn ông nhiều.

Trời tối như mực, ông lão ngồi phía sau mặt lạnh ngữ khí bất thiện " Tôi nói cho anh biết, sau này đừng để đứa con riêng kia xuất hiện nếu nó dám tôi sẽ đánh gãy chân nó ,không tin anh có thể thử?"

Diệp Y bị lệch mùi giờ đang buồn ngủ nhưng thấy bố cô bị mắng như vậy cảm thấy thật hả giận, đánh bài tình cảm với cô sao bây giờ không dùng nó với ông?

"Con sẽ chú ý." Diệp Minh Vĩ ngồi phía trước khô cằn đáp .

" Anh không cần nghe lấy lệ với tôi, tôi cho anh 1 tuần nếu đứa con riêng kia của anh không biến mất ở thành phố A, anh xem tôi có đánh gãy chân nó không!" Ông lão lạnh giọng ngữ điệu không cho phép phản kháng.

Diệp Y nuốt nước bọt trong lòng cảm thấy sảng khoái, trong đầu hô to " Ông uy vũ!"

Dạy dỗ con trai xong quay qua cháu gái trong nháy mắt vẻ mặt dịu xuống " Y Y sau này con ở với ông, con làm gì ông cũng ủng hộ con!"

Diệp Y ngẩn người, cuối cùng do dự nó " Ông ....con...muốn ở một mình. " Một người tự do tự tại, thuận tiện bao nhiêu.

" Vậy con muốn ở đâu ,ông mua cho con một căn biệt thự đừng ủy khuất chính mình. " Ông lão mặt hiền hòa nhìn cô.

Không hiểu sao cô cảm thấy mũi có chút chua sót, Diệp Y gật đầu tựa đầu vào vai ông nói mấy chuyện phát sinh gần đây, hai ông cháu nói chuyện vui vẻ, Diệp Minh Vĩ ngồi phía trước cứ như người ngoài cuộc một chữ cũng không chen vào được.

Chờ xe dừng ngoài khách sạn, Diệp Y kéo tay ông cô đi vào bất đồng với yến hội khác là người làm ăn chiếm đa số, lần này cô nhìn thấy khá nhiều người trong giới thư Pháp, chuyên gia giáo dục và những người có tiếng ở giới khác nhau, đèn đuốc rực rỡ tiếng chúc tụng vang lên không ngớt.

Diệp Y có chút câu lệ, cô thấy Lý Cầm Cầm nhưng ông cô mang cô đi làm quen với những người khác, cô chỉ đành đi theo ông một vòng cuối cùng giao tiếp này vẫn là bố cô đi làm.

Thật vật vả rời khỏi hai người, Diệp Y định tạo bất ngờ cho Lý Cầm Cầm, cẩn thận váy dưới chân chờ cô xuyên qua đám người chuẩn bị lại gần Lý Cầm Cầm tay bị một bàn tay to giữ lại ,cô sững sờ quay đầu nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt.

Phó.....Phó tổng... khéo thật.

Nhìn người trước mặt ,Diệp Y cả người không được tự nhiên, vị hôn phu của cô cũng tới có thể thấy bạn ông bối cảnh rất lớn.

Dưới ánh đèn rực rỡ mái tóc dài màu cà phê uốn thả sau lưng, cái váy chễ vai màu champegne tôn lên dáng người hoàn hảo của cô, xương quai xanh dưới ánh đèn dường như phát sáng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng đầy kinh ngạc.

Buông cánh tay trắng muốt, Phó Cẩn Sinh lơ đãng quét qua cô một lượt ngay lúc này có một người đàn ông mặc tây trang màu làm tìm anh có việc nhìn không được nhìn Diệp Y một cái.

Thấy có người tới, Phó Cẩn Sinh nhàn nhạt liếc cô một cái, nhìn đồng hồ trên tay "Lát nữa tôi tới tìm cô. "

Diệp Y ngơ ra không biết đối phương tìm mình có chuyện gì nhưng trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, luôn miệng đáp ứng " Anh bận cứ đi đi trước ,tôi nhất định chờ anh. "