Chương 12.2

Ông nói nghiêm túc như vậy, mặt Diệp Y đỏ lên ho khan vài cái lập tức ra ngoài không dám quay đầu.

Không sai ,thân thể này đúng là bị đau bụng kinh nghiêm trọng ngày thường cũng sợ lạnh khi người khác mặc áo ngắn cô đã mặc áo khoác .

Ở ngoài viện đứa nhỏ một mình chơi, Diệp Y cho nó mấy cái kẹo que một lát sau Phó Cẩn Sinh từ trong đi ra.

Mặt cô vẫn còn nóng, ho nhẹ một tiếng đi về phía trước ,ngõ nhỏ hẹp chỉ đi được hai người đi ,cô nghĩ lúc lâu vẫn quay đầu nhẹ giọng nói " Hôm nay cảm ơn anh, tôi lại nhặt được thêm hai năm. "

Ngõ nhỏ có chút âm u ,ẩm ướt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó không có chút thất vọng nào mà ngược lại có chút may mắn, Phó Cẩn Sinh cúi đầu không nói gì.

Lên xe Diệp Y cẩn thận cất đơn thuốc, trời bên ngoài đã tối dần, khu dân cư cũ không giống trung tâm thành phố đèn đuốc sáng trưng, lúc này bên ngoài một màu đen yên tĩnh, trên đường rất ít người đi lại.

Trong xe yên tĩnh, Diệp Y cúi đầu nhắn tin với Lý Cầm Cầm, bởi cô ấy gửi cho cô một tin nhắn có tính oanh tạc.

Lý Cầm Cầm: Cậu biết không, mình định hỏi thăm chuyện công ty Tiểu bạch kiểm ,tìm người chơi hắn ai biết phòng làm việc hắn cùng người ta mở thế mà đã đóng cửa!

Diệp Y:???

Lý Cầm Cầm: Cái này có thể gọi báo ứng không nhỉ, nghe nói phải bồi thường rất nhiều tiền, người hợp tác với chạy ra nước ngoài ,hắn bây giờ nợ rất nhiều tiền ,cậu chú ý một chút mình cảm thấy tiểu bạch kiểm kia sẽ tìm cậu.

Diệp Y: Chuyện khi nào? Sao cô không biết!

Lý Cầm Cầm: Mình không hiểu về các sản phẩm điện tử nghe nói công ty họ có người ăn cắp thiết kế của người khác, sau đó bị mấy công ty khác hợp tác chèn ép, cái này gọi là thiên đạo luân hồi.

Không biết phải xem phim truyền hình nhiều Diệp Y cảm thấy tiểu bạch kiểm kia sẽ được ăn cả ngã về không với mình, không được có khi đồng quy vô tận với cô,xem ra sau này ra cửa phải mang nhiều bảo tiêu.

" Hiện tại y học phát triển, cô sẽ không sao đâu. " Trong xe yên tĩnh bỗng vang lên giọng nam thanh đạm, Diệp Y quay đầu nhìn người đàn ông đang nhìn laptop ,dường như không lúc nào vội chỉ là đột nhiên không hiểu ra sao nói một câu an ủi.

Khẽ cười một tiếng, Diệp Y không để bụng nói " Tôi nhất định sẽ nghĩ vậy ." Không nghĩ vậy có thể nghĩ gì, tự cho mình hi vọng ,cô luôn tin tưởng ngày mai sẽ xuất hiện kỳ tích.

Người đàn ông liếc qua, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua người " Cô không sợ chết?"

Ông anh miệng miệng nói không sợ chết nhưng trong lòng sao lại không sợ.

Bốn mắt nhìn nhau, thần sắc Diệp Y trở lên nghiêm túc, sau đầu nhìn bóng đêm ra ngoài cửa xe " Trên đời này đáng sợ nhất không phải là chết. "

Trước kia mẹ cô bị bệnh nặng nằm viện nợ rất nhiều tiền, mẹ cô vì sợ liên lụy cô mà nghĩ đến tự sát, Diệp Y lúc ấy có bao nhiêu tuyệt vọng, có đôi khi chết không phải chuyện đáng sợ nhất, cô cảm thấy bây giờ mình đã thực hạnh phúc.

" Trên đời này nhiều người nghĩ muốn chết mà không được, tôi cảm thấy mình đã thật may mắn. "

Cô cong môi cười lấy kẹo que trong túi cho vào miệng, cô có thể sống lâu thêm một kiếp đó đã là kiếm lời cao hưng còn không kịp có cái gì mà bi thương.

Mấy sợi tóc rơi bên mặt che nửa khuôn mặt của cô, tia sáng trong đêm tối đôi mắt vẫn như cũ sáng ngời thanh triệt ,Phó Cẩn Sinh ý vị không rõ nhìn cô vài lần bỗng cười nhẹ " Cô nói đúng. "

" Tôi thuận miệng nói ,ai muốn chết cơ chứ, tôi có rất nhiều tiền còn không tiêu đâu ,không thể tiện nghi cho đứa con riêng kia được. " Diệp Y chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Trợ lý ngồi phía trước cũng không nhịn được cảm thán một tiếng, Diệp tiểu thư là người có tâm thái tốt nhất mà anh ta gặp được, người khác nói lời này anh ta sẽ cho rằng giả bộ nhưng từ miệng Diệp tiểu thư lại làm cho anh ta cảm thấy chua sót.

Chờ sẽ đến bên ngoài khách sạn, Diệp Y nghĩ đến vì mình mà làm chậm trễ thời gian của đoàn phim, đạo diễn trong lòng chắc có phê bình kín đáo về cô, xem ra ngày mai cô phải biểu hiện tốt hơn mới được.

Nhưng lúc cô cởi dây an toàn bên tai vang lên giọng nam nhàn nhạt " Tôi ở đây mấy ngày ,muốn ngày mai tôi đón cô đi ăn không?"

Diệp Y:"......."

Động tác quay đầu cứng đơ nhịn không được nhìn người đàn ông nghiêm túc ngồi bên cạnh, nhịn không được nuốt nước bọt " Tôi....Tôi cho rằng anh đang giỡn. "

Phó Cẩn Sinh vậy mà muốn bồi dưỡng tình cảm với co ,đúng là điên thật?!!!

Có lẽ nhìn màn hình có chút mỏi mắt, Phó Cẩn Sinh lấy tay xoa nhẹ giữa trán, tháo kính xuống quay đầu sâu kín nhìn cô " Tôi không phải là người thích đùa. "