Chương 11.1

Phó Cẩn Sinh: Tôi không đồng tình với bất cứ ai.

Nhìn thấy dòng chữ này, Diệp Y không khỏi nhảy dựng, nếu không phải gặp vị hôn phu vài lần cô sẽ cho rằng đối phương yêu thầm mình.

"Cái kia..... Giờ em có chút chuyện chị về trước ,em sẽ không nói cho người khác biết chuyện này là chị nói nhưng em hi vọng sau này chị sẽ không giấu diếm em bất cứ việc gì. "

Nói đến đây Diệp Y nghiêm túc nói với Trần Viện nói: Em biết mọi người nghĩ gì, các người cho rằng một người bệnh không sống được mấy năm, công ty sau này khẳng định sẽ rơi vào tay đứa con riêng kia nhưng chị đừng quên, trước không nói bố em có bao nhiêu con riêng coi như chỉ có một người là hắn ,muốn tiến vào Diệp gia không đơn giản như vậy, ông nội em khẳng định sẽ không đồng ý, công ty cũng không phải của mình bố em, em bây giờ không muốn trở mặt với bố chỉ cần em nói với ông nội một tiếng lập tức có thể khiến đứa con riêng đó lăn khỏi công ty.

Diệp Y không quanh co lòng vòng nói thẳng ra chính là để Trần Viện biết rõ lời và hại, sợ Trần Viện bị Diệp Nguyên Lâm mua chuộc sau lưng đâm mình một đao .

Nghe cô nói vậy, Trần Viện cúi đầu không nói xã hội này mỗi giây mỗi phút đều muốn người ta đưa ra lựa chọn, Diệp Nguyên Lâm có tìm Trần Viện, nhưng có không theo phe anh ta.

" Diệp tiểu thư yên tâm, tôi biết nên làm thế nào. " Trần Viện đứng đầy hỏi mỉm cười.

Diệp Y đứng dậy không nói gì nữa, người vừa đi cô lập tức chạy lên giường cầm di động lượt qua hàng chữ phía trên.

Diệp Y: Anh thật sự không cần làm vậy, tôi biết người làm ăn các anh xem trọng chữ tín ,anh có thể xem là tôi chủ động từ hôn, nhiều năm như vậy nhà anh giúp gia đình tôi rất nhiều đã không còn nợ gì nữa.

Cô cảm thấy người ta làm ăn lớn như vậy không phải không có lý do, đối với một người sắp chết như mình còn muốn thực hiện hôn ước, đổi lại người khác né còn không kịp.

Không được một lát nhận được tin trả lời.

Phó Cẩn Sinh: Trên đời này không ai biết trước được ngày mai sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, coi trọng kết quả chú định không thu hoạch được gì.

Diệp Y là một người thô kệch, cô không hiểu câu triết lý của đối phương có ý gì, tuy nói mỗi người đều sẽ chết nhưng mỗi người sống bao lâu lại khác nhau, sử dụng thời gian không giống nhau, cô thật sự không muốn liên lụy người khác. Tuy nói nhà giàu số một kết hôn mấy lần đều không sao nhưng để người ta bị nói kết hôn lần hai là không hay. Cô hít sâu gửi một tin nhắn.

Diệp Y : Tôi không muốn lấy anh

Chờ tin nhắn gửi đi một lực ,Diệp Y mới cảm thấy mình thật gan dám nói như vậy với nhà giàu số một, vạn nhất anh ta thẹn quá thành giận cảm thấy cô không biết điều trả thù cô thì làm sao bây giờ?

Nghĩ thế cô gửi thêm tin nhắn giải thích

Diệp Y: Tôi không có ý kia, chủ yếu hai ta không có tình cảm làm cơ sở, hôn nhân không có tình cảm thì không được.

Diệp Y cảm thấy mình điên rồi mới cùng người cuồng công việc nói chuyện tình cảm, kỳ thật cô thích nói chuyện tiền

Phó Cẩn Sinh : Có thể bồi dưỡng.

"........"

Cô hoài nghi mình bị hoa mắt cho nên nhà giàu số một cùng người thường như cô không giống nhau, cô không hiểu đối phương vì sao cố chấp như vậy, chả nhẽ anh ta yêu thầm nguyên chủ rất lâu?

Càng nghĩ càng buồn cười nhưng không loại trừ khả năng này, Diệp Y gửi biểu tình cái bao qua, sau đó đắp chăn đi ngủ trong lòng có chút rục rịch vị hôn phu của cô bộ dạng đẹp mắt nói cô không thèm muốn đó là giả ,cô sắc tâm nhưng không có gan làm .

--

Trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, cửa thư phòng có người gõ, người đàn ông ngồi trước thư án mở miệng" vào đi "

Dứt lời có người đẩy cửa đi vào, đẩy cửa là người đàn ông trung niên mặc áo ở nhà xám trong tay cầm ly trà nhìn người ngồi ở thư án xem văn kiện, nhịn không được thở dài con trai ông quá bớt lo ngược lại khiến ông bất an.

"Hôm nay họp hội đồng quản trị con vì sao muốn lưu nhóm chú tư con lại. " Phó Mân đi qua khó hiểu nói.

Tiện tay lật văn kiện, Phó Cẩn Sinh không ngẩng đầu, âm thanh bình tĩnh nói " chú tư thích lưu lại , con đương nhiên giúp chú. "

" Nhưng....."

Trước ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Phó Cẩn Sinh, Phó Mân nhìn không được nhíu mày như muốn khuyên bảo " Chú tư con bọn họ bị ma quỷ ám, con buông tha họ đi, con làm như vậy .....bọn họ sẽ bị Phó gia xoá tên. "

Nói đến đây Phó Cẩn Sinh ngồi trước thư án bỗng ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của bố mình cười nhat"Con không rõ ý bố, bán đứng công ty là họ con không ép bất cứ ai. " Nói xong anh nhắc mắt kính ở mũi âm thanh bình tĩnh " Mọi người đều bị quỷ ám một chút, ông có phải đội mồ sống dạy. "

"Nhưng nếu là ông con ,ông sẽ không làm như vậy với người nhà mình. " Phó Mân tay chống lên bàn âm thanh to lên không ít.

Không khí trong thư phòng căng thẳng ngược lại Phó Cẩn Sinh khẽ cười không để ý ánh mắt bố mình ,ánh mắt thanh minh " Ông nói thương nhân chân chính không có người nhà. "