Tề Gia Mẫn có tiết vào buổi chiều. Hiếm khi cô không nghiêm túc nghe giảng như mọi khi, thay vào đó là bộ dáng thần trí lơ lửng trên mây. Bởi vì cô không phải là người lười nhác nên giáo viên đều nhìn cô nhiều thêm mấy lần, cũng may là cuối cùng cũng không nhắc nhở gì.
Mắt thấy rốt cuộc cũng tan học, Tề Gia Mẫn thở ra một hơi, lập tức đứng dậy. Bạn cùng bàn hỏi: “Tề Gia Mẫn, cậu có việc gì à?”
Tề Gia Mẫn cười cười, nói: “Có chút sự.”
“Trách không được cậu ngồi trong lớp vẫn luôn thất thần, còn nhìn đồng hồ suốt nữa chứ.”
Tề Gia Mẫn có chút ngượng ngùng, gia tăng tốc độ thu thập đồ vật. Cô có chút hối hận vừa rồi không trực tiếp hỏi thẳng Du Khanh xem cô ấy muốn cầu hôn với ai. Kì thật Tề Gia Mẫn càng muốn hỏi có phải người trong lòng Du Khanh là anh ba Tề hay không.
Cô cảm thấy có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi những lời anh cả Tề nói nên mới có thể nghĩ như vậy. Rốt cuộc giữa Du Khanh và anh ba Tề thật không nhìn ra một chút hồng phấn nào.
Tề Gia Mẫn miên man suy nghĩ, thu đồ vật xong liền xách túi rời đi. Vừa mới ra khỏi cửa thì cô đã nhìn thấy Tiếu Hân vội vàng chạy tới, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Tề Gia Mẫn lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiếu Hân giữ chặt Tề Gia Mẫn, nói: “Em biết không? Du Khanh cầu hôn anh ba của em!”
Tề Gia Mẫn: “Cái gì?!”
Cô sửng sốt, theo sau kích động giữ chặt Tiếu Hân, nói: “Chuyện gì xảy ra?!”
Du Khanh thế mà thật sự cầu hôn anh ba của cô! Thật là vi diệu!
Cô nói: “Em đi xem!”
Hai người còn chưa làm gì thì đã nghe có người nghị luận: “Nghe nói chưa? Du Khanh cầu hôn Tề Gia Phát ở hội trường lớn, có rất nhiều bạn học đi qua.”
Còn không đi qua xem chắc?
Bọn họ mới chỉ thấy qua nam sinh cầu hôn nữ sinh chứ chưa từng thấy nữ sinh cầu hôn nam sinh bao giờ. Hơn nữa, Du Khanh chính là cháu gái trưởng của Du thị trưởng. Cho dù chỉ tính trong Chấn Đán thì cô ấy cũng có vài phần danh khí, còn chẳng phải là hội trưởng của Huệ Mỹ Thư hay sao.
Lúc Tiếu Hân và Tề Gia Mẫn cùng chạy đến hội trường thì người đã vây thành ba tầng sáu lớp. Tựa hồ như mọi người đều hứng thú với chuyện này. Cô muốn chen vào nhưng lại không có ai nhường chỗ.
Tề Gia Mẫn đang chuẩn bị cho Tề Đại Lực xuất trận thì đã bị người kéo cánh tay lại. Cô quay đầu liền thấy Phạm Tiểu Vi.
Phạm Tiểu Vi thấp giọng: “Đi cùng tôi.”
Cô ấy dùng chút sức lực, Tề Gia Mẫn do dự một chút đi theo vài bước. Phạm Tiểu Vi: “Anh ba của cô và Du Khanh đang ở văn phòng của tôi.”
Tề Gia Mẫn kinh ngạc giơ mi lên. Cô cùng Tiếu Hân rất nhanh đã ra khỏi hội trường lớn rồi đi tới khu nhà dành cho giáo viên. Văn phòng của Phạm Tiểu Vi ở lầu ba, cô ấy thì thầm: “Thật đúng là, tôi chưa bao giờ gặp qua cô gái nào to gan như vậy.”
Tề Gia Mẫn nghiêng đầu nhìn Phạm Tiểu Vi. Cô ấy cười cười: “Rất có dũng khí.”
Kì thật Tề Gia Mẫn không biết sự tình như thế nào mà nháo tới giáo viên đều biết nhưng cô cũng không tiện hỏi người ngoài như Phạm Tiểu Vi. Vừa tới văn phòng thì cô đã thấy anh ba Tề và Du Khanh ngồi ở hai đầu cái sofa, cũng không biết là tránh hiềm nghi hay gì mà cả hai người đều không có giao lưu.
Tề Gia Mẫn đẩy cửa văn phòng, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lại. Sắc mặt Du Khanh đỏ bừng, đứng dậy kêu một tiếng: “Gia Mẫn.”
Tề Gia Mẫn nhìn cô ấy, lại nhìn anh ba Tề.
Anh ba của cô… cả người đều có điểm mê man đến ngẩn ngơ.
Tề Gia Mẫn nói: “Cô Phạm, tôi có thể mượn dùng văn phòng của cô một chút không?”
Phạm Tiểu Vi cười: “Đương nhiên a!”
Tiếu Hân cũng khéo léo nói: “Chị không đi vào, chị ở ngoài cửa chờ em.”
Tuy lời nói là như vậy nhưng Tề Gia Mẫn biết rõ Tiếu Hân đây là giúp cô canh chừng người khác nghe lén. Đừng nhìn cô ấy giống như một người nhu nhu hòa hòa, chính là trong lòng rất biết tính toán trước sau.
Tiếu Hân giữ cửa bên ngoài, trong văn phòng còn lại hai anh em nhà họ Tề và Du Khanh.
Du Khanh có chút ngượng ngùng, mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ.
Tề Gia Mẫn nói: “Du Khanh, chị cầu hôn anh ba em?”
Tề Gia Mẫn không do dự lao thẳng vào vấn đề.
Lúc này không riêng gì Du Khanh mặt đỏ, anh ba Tề cũng đỏ mặt.
Tề Gia Mẫn nhìn xem cái này, lại nhìn xem cái kia, nói: “Cho nên, thế nào rồi?”
“Cái gì thế nào?” Anh ba Tề khó hiểu nhìn về phía Tề Gia Mẫn, không biết cô hỏi cái gì.
Tề Gia Mẫn giật giật đuôi lông mày, mỉm cười ngọt ngào, nói: “Đương nhiên là Du Khanh cầu hôn có thành công không?”
Cô cười hì hì, nói: “Em như thế nào lại cảm thấy hình như là thành công a?!”
Tề Gia Mẫn rất lanh lợi. Cô chỉ liếc mắt một cái liền biết. Tuy rằng hai người ngồi xa nhau nhưng bầu không khí lại có chút không giống trước kia nữa. Nếu như anh ba Tề và Du Khanh ở bên nhau thì cô thật sự là quá vui mừng. Rốt cuộc, cô hiểu con người Du Khanh nhân phẩm rất tốt. Cô tin tưởng rằng người nhà mình cũng đồng ý hai người họ đến với nhau.
Có lẽ là biểu tình của Tề Gia Mẫn quá mức vui vẻ nên Du Khanh bớt khẩn trương đi không ít.
Cô ấy liếc nhìn anh ba Tề một cái, thoải mái hào sảng nói: “Đúng vậy. Bọn chị quyết định sẽ kết hôn.”
Tề Gia Mẫn bật cười, nói: “Chúc mừng.”
Cô nghiêm túc lại chân thành: “Anh ba, Du Khanh, chúc mừng hai người.”
Lúc này anh ba Tề rốt cuộc cũng thả lỏng một ít, hắn nói: “Em gái, anh biết em là đứa em gái tốt nhất trên đời mà. Em nhất định sẽ đứng về phía anh.”
Tề Gia Mẫn: “?”
Anh ba Tề nhìn Du Khanh, ho khan một tiếng rồi nói: “Cái kia, em gái à, có thể giúp anh được không?”
Tề Gia Mẫn: “Anh nói đi.”
Ngừng một chút cô lại nói: “Nhưng mà chuyện gì cũng không thể tiếp tục nói ở văn phòng của cô Phạm được nữa. Không bằng chúng ta ra ngoài tìm một chỗ khác?”
Lúc này Du Khanh càng ngượng ngùng, nói: “Phỏng chừng chỉ cần chúng ta đi ra ngoài, khẳng định sẽ bị người vây xem…”
Tề Gia Mẫn cười: “Cái này dễ làm a! Ngụy trang một chút là được!”
Cô nói: “Chị mặc áo khoác của em, em mặc áo khoác của chị, chúng ta hội ngộ ở quán café đối diện Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh.”
Nhưng rất nhanh Tề Gia Mẫn lại nói: “Không được, áo khoác của em quá dễ thấy. Hai người chờ em một chút.”
Cô mở cửa đi ra, không bao lâu liền đưa Phạm Tiểu Vi quay lại. Phạm Tiểu Vi đưa áo khoác của mình cho Du Khanh, nói: “Cô mặc áo khoác của tôi đi.”
Theo sau lấy một kiện áo khoác nam từ trong tủ ra đưa cho anh ba Tề: “Đây là áo tôi mua cho thầy Lục, còn chưa có đưa cho anh ấy. Cho anh đấy.”
Anh ba Tề sang sảng: “Cảm ơn cô Phạm.”
Phạm Tiểu Vi cười: “Không có gì. Ai bảo tôi và Gia Mẫn rất hợp ý nhau đâu!”
“Hai người kéo cổ áo che mặt đi một chút.” Tề Gia Mẫn nhắc nhở.
Cũng may hiện tại trời đang lạnh, mọi người đều mang cổ áo kéo lên hết, vừa gọn gàng vừa giữ ấm. Lúc này Tề Gia Mẫn thật sự cảm tạ sinh viên trong trường đều mặc như vậy, bọn họ trông sẽ không có gì đặc biệt.
“Đừng cùng nhau đi. Tách ra.”
Hai người động tác nhất trí gật đầu. Tề Gia Mẫn nhìn bộ dáng có vẻ hơi ngốc nghếch của bọn họ thầm nghĩ, xem ra họ vẫn loạn tâm, bằng không đâu cần cô chỉ điểm từng li từng tí như vậy! Nhưng mà, có thêm một người chị dâu, cô vẫn vui vẻ vì họ trù tính.
Rất vui lòng!
Anh ba Tề thay áo khoác, vây cổ lên, dẫn đầu rời đi.
Phạm Tiểu Vi cầm lấy áo khoác của Du Khanh, chần chờ một chút rồi nói: “Gia Mẫn, hai người chúng ta cũng đổi quần áo. Cô mặc áo khoác Du Khanh, tôi mặc áo khoác của cô.”
Cô ấy giải thích: “Tôi mặc váy này kết hợp với áo khoác của Du Khanh có chút xấu…”
Tề Gia Mẫn nhìn thoáng qua giày cao gót và chiếc váy nhung của Phạm Tiểu Vi, phụt một tiếng bật cười, nói: “Cũng phải a!”
Tuy rằng cùng Phạm Tiểu Vi tiếp xúc cũng không tính nhiều nhưng Tề Gia Mẫn cũng có đôi chút hiểu biết về cô ấy. Phạm Tiểu Vi thật sự rất yêu cái đẹp. Cô sảng khoái: “Không thành vấn đề.”
Du Khanh nói: “Cô Phạm, Gia Mẫn, cảm ơn hai người.”
Ánh mắt Du Khanh kiên định, hít thật sâu một hơi rồi cũng đi ra ngoài.
Phạm Tiểu Vi dựa vào bàn nhìn Tề Gia Mẫn và Tiếu Hân, cảm khái: “Tôi vốn cho rằng…”
Tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, cô ấy lắc đầu, cười cười rồi cũng không nói thêm nhiều, chỉ một câu: “Được rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
Cô ấy mặc áo khoác của Tề Gia Mẫn vào, mấy người họ cùng đi ra cửa, rồi sau đó họ đường ai nấy đi.
Tiếu Hân đi cùng Tề Gia Mẫn, nói: “Quả nhiên là tình yêu khiến người mơ hồ. Chị vốn cảm thấy Du Khanh là một người thực điềm đạm, thật không nghĩ tới sẽ cậu ấy sẽ xúc động làm vậy trước mặt nhiều người như thế. Nếu là chị, khẳng định là làm không được.”
Tề Gia Mẫn cười: “Đó là bởi vì chị chưa gặp người mình thích! Nếu gặp được chân ái thì sẽ nguyện ý từ bỏ tôn nghiêm của bản thân, biết đâu liền sẽ chủ động!”
Tiếu Hân không dám tưởng chính mình sẽ có một ngày như vậy. Cô ấy nhún vai nói: “Chị chịu thôi.”
Cô ấy nghiêm túc: “Con người của chị, trong xương cốt vĩnh viễn yêu chính mình nhất.”
Tề Gia Mẫn cười vãn trụ cô ấy, nói: “Làm người không thể quá mạnh miệng nha!”
Tiếu Hân: “Vậy còn em?”
Tề Gia Mẫn: “Em cũng vậy! Em… Sư phụ!”
Tề Gia Mẫn xa xa nhìn thấy Du tứ thiếu đứng ở cổng trường. Kinh ngạc hơn cả là bên người hắn là Lục Minh Tuyết, hai người đang nói cái gì đó. Tề Gia Mẫn nghi hoặc trong lòng, bước chân nhanh hơn, tới nói: “Sư phụ, sao lại ở đây?”
Cô cười nhẹ: “Tới đón Du Khanh a. Chị ấy đi rồi.”
Du tứ thiếu nói: “Tôi tới đón cô.”
Tề Gia Mẫn: “Hả?”
Du tứ thiếu nói: “Lên xe đi.”
“Du tứ thiếu.” Lục Minh Tuyết kêu một tiếng, trong thanh âm lộ ra một tia khẩn cầu.
Tề Gia Mẫn nhìn về phía Lục Minh Tuyết, trong mắt cô ta đều là hình ảnh của Du tứ thiếu, sắc mặt tái nhợt, môi cắn thật mạnh, không chớp mi lấy một cái. Chẳng qua, Du tứ thiếu lại rất cứng rắn, đạm mạc nói: “Tôi không thân quen gì với cô.”
Hắn quay đầu lại: “Còn không lên xe? Phải để sư phụ mời à?”
Tề Gia Mẫn: “Biết rồi. Tiếu Hân, em đi trước đây!”
Tiếu Hân gật đầu, vẫy vẫy tay: “Mai gặp.”
Cô ấy xoay người đi một hướng khác, đang định đưa tay cản một cái xe kéo liền nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe đi tới dừng trước mặt. Ba Tiếu thăm dò: “Tiếu Hân, lên xe.”
Tiếu Hân thực ngoài ý muốn. Cô ấy cười một chút, nói: “Ba, sao ba lại tới đây?”
Ba Tiếu: “Ta tới đây có công chuyện, thuận tiện đón con.”
Kỳ thật là ông ta thấy xe của Du tứ thiếu nên mới theo tới. Vốn định xuống xe lấy cớ đón Tiếu Hân để bắt chuyện một chút, xem xem có thể kết giao được hay không, chỉ là chưa kịp làm gì thì đã thấy một nữ sinh leo lên chiếc xe đó.
Ánh mắt ba Tiếu lóe lên, hắn hỏi: “Vừa rồi, vị kia là Du tứ thiếu đúng không?”
Tiếu Hân gật đầu: “Đúng vậy.”
Ba Tiếu ý vị thâm trường gật đầu, chậm rãi nói: “Sao hắn lại đến đón Tề Gia Mẫn?”
Tiếu Hân cảnh giác nghiêng đầu nhìn ba Tiếu, nói: “Du tứ thiếu là sư phụ của Tề Gia Mẫn, tiện đường đưa về cũng không có gì lạ đi?”
Ba Tiếu không ngờ hai người họ lại có quan hệ như vậy, kinh ngạc hỏi: “Sư phụ? Sao chưa bao giờ nghe nói?”
Kỳ thật, việc Du tứ thiếu là sư phụ của Tề Gia Mẫn không có gì ngoài ý muốn. Rốt cuộc hai người họ thường xuyên đi Khai Thụy Sĩ tập bắn súng, kẻ đi người lại không ít. Mới đầu mọi người còn cảm thấy có điểm tò mò, nhưng rồi vài lần trộm liếc trộm xem thì cũng thấy được bọn họ thực sự chỉ có quan hệ người dạy và người học, cơ bản đều nghiêm túc luyện xạ kích, lâu dần mọi người liền không cảm thấy hứng thú nữa.
Chuyện này thật cũng không phải bí mật gì, chỉ là người như ba Tiếu lại không tới những nơi như câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ. Ông ta luôn nhất quán tự xưng là người đàng hoàng, không mấy để ý đến những chuyện đàm tiếu bên ngoài nên mới không biết.
Ba Tiếu: “Con chưa bao giờ đề cập qua.”
Tiếu Hân: “Cũng không phải chuyện gì quá ghê gớm. Cả bến Thượng Hải này đều biết, con tưởng đâu ba cũng biết.”
Cô ấy nắm chặt dây quai cặp, khóe miệng mím chặt.
Quả nhiên, ba Tiếu nói: “Vị Tề ngũ tiểu thư này thật đúng là có chút lợi hại.”
Ông ta liếc nhìn con gái mình một cái: “Cả ngày chơi cùng người ta nhưng lại không học hỏi được một phân.”
Tiếu Hân không nói gì. Không cần ba Tiếu nhiều lời cô ấy cũng biết là ông ta muốn nói cái gì. Tiếu Hân rũ đầu xuống, cảm thấy ba mình thật sự cần thiết gặp được người như ba Tề Gia Mẫn.
Không tra tấn tinh thần ông ta một chút thì ông ta không ngừng lải nhải được.
Mặc kệ ba Tiếu nói cái gì, Tiếu Hân cũng đều làm bộ ngoan ngoãn nghe theo, nhưng thật ra đều là bỏ ngoài tai hết.
Ở bên này Tiếu Hân đối phó với ba mình, ở bên kia Tề Gia Mẫn cũng vừa lúc nói đến hai cha con bọn họ.
Xe đi không được bao xa, Du tứ thiếu điềm đạm lên tiếng: “Vừa rồi đi đón cô, chiếc xe kia vẫn luôn đi theo sau.”
Tề Gia Mẫn có nhìn đến ba Tiếu, cô nói: “Chắc anh suy nghĩ nhiều chăng? Có lẽ chỉ là vừa lúc cùng đường, ông ta là ba của bạn học của tôi.”
Du tứ thiếu hơi mỉm cười nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt, nói: “Tôi còn không đến mức không phân biệt được đâu là cố ý, đâu là vô tình.”
Tề Gia Mẫn cũng không nói gì nhiều, chỉ “Ừm” một tiếng.
Du tứ thiếu liếc cô một cái, nói: “Cô thật đúng là không có chính kiến.”
Tề Gia Mẫn cười cười: “Tôi thân với Tiếu Hân nhưng cùng lắm cũng chỉ mới gặp ba cô ấy một, hai lần, đương nhiên không thể hiểu rõ ông ta. Thế thì làm sao tôi có thể vì ông ta mà chắc chắn điều gì đó? Anh tòng quân đã nhiều năm, tóm lại có kiến giải của riêng mình. Tôi còn biết khi nào nên kiên trì với những gì bản thân nhìn thấy, khi nào thì không. Nếu như người anh nói là Tiếu Hân thì tôi đã phản ứng khác. Nhưng kia lại là ba cô ấy, ai mà biết được.”
Dừng một chút, cô kì quái hỏi: “Sao anh lại đến đón tôi?”
Cô tò mò: “Vì sự tình của Du Khanh sao?”
Du tứ thiếu: “Đúng vậy.”
Hắn nói: “Tôi đoán, Du Khanh tìm anh ba của cô.”
Tề Gia Mẫn cười cười, nói: “Nếu anh có thể linh thông tin tức một chút thì liền biết trường học của chúng tôi đang ồn ào huyên náo hết cả lên rồi. Không cần phải đoán.” Âm thanh của cô mềm mại: “Là anh đoán, hay là nghe ai nói?”
Du tứ thiếu đột nhiên duỗi tay xoa đầu Tề Gia Mẫn.
Tề Gia Mẫn: “!!!”
Du tứ thiếu: “Cô không tin lời tôi nói sao?”
Tề Gia Mẫn cười nói: “Tôi tin. Chỉ là hỏi một chút thôi mà.”
Du tứ thiếu: “Cô còn nhớ rõ rất lâu trước kia đã nói gì sao? Tôi nói rồi, anh trai của cô thật ra không phù hợp với Du Khanh. Không phải là không hợp với con người Du Khanh mà là không hợp với nhà họ Du. Hiện tại tới nước này chỉ có thể nói là ông trời cho Du Khanh một cơ hội, mà Du Khanh lại chính mình bắt được. Có lẽ đây là điều tốt đi. Nếu đây là điều nó muốn, đương là tiểu thúc, tôi không thể toàn lực bảo vệ nó, nhưng tóm lại sẽ không để nó phải theo đuổi con đường hạnh phúc đầy chướng ngại vật. Hiện tại, cũng coi như tốt đi! Chẳng qua, mặc kệ là tương lai thế nào, nhà họ Du đều sẽ không quan tâm đến Du Khanh nữa. Nhưng cho dù nhà họ Du không quan tâm đến nó nữa thì nhà cô cũng phải biết rằng Du Khanh họ Du, Du Thư tôi cũng họ Du, là tiểu thúc của nó, nhất định sẽ không để nó phải chịu ủy khuất đâu. Cho nên, nhà họ Du bỏ mặc Du Khanh, không có nghĩa là nhà cô cũng có thể làm thế. Cô thông minh như vậy hẳn là biết tôi có ý tứ gì đúng không?”
Tề Gia Mẫn gật gật đầu, nói: “Đã biết.”
Du tứ thiếu cười cười, lại xoa nhẹ đầu cô một phen: “Ngoan.”
Tề Gia Mẫn: “Anh đừng có coi tôi là đứa con nít như thế có được không?”
Du tứ thiếu: “Tôi không coi cô là con nít. Nếu thật sự thế thì đã không nói với cô những lời vừa rồi, càng không tin rằng cô sẽ nghe hiểu.”
Tề Gia Mẫn mím môi, nâng cằm lên.
Du tứ thiếu: “Về nhà hay đi đâu?”
Tề Gia Mẫn: “Cửa hàng Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh. Tôi đã hẹn Du Khanh và anh ba ở bên đó.”
Du tứ thiếu quay đầu xe, nói: “Tôi đưa cô qua.”
Đường vừa rồi là đi về phía nhà họ Tề.
Du tứ thiếu nói: “Hôn sự của Du Khanh, sợ là nhà họ Du bên kia sẽ không lo, phiền nhà cô để tâm nhiều một chút.”
Tề Gia Mẫn: “Du Khanh trở thành chị dâu của tôi, nhà tôi tất nhiên sẽ để tâm. Người nhà tôi đều là người tốt cả.”
Trong từ ngữ của Tề Gia Mẫn có mang theo vài phần đắc ý khoe khoang. Du tứ thiếu đương nhiên nghe ra liền nhếch lên khóe miệng. Tề Gia Mẫn cảm thấy hôm nay hắn phá lệ cười khá nhiều.
“Sư phụ, anh nên cười nhiều một chút. Lớn lên đẹp trai như vậy thì phải cười nhiều vào.”
Cô lanh lảnh nói: “Anh cười nhiều đảm bảo tôi sẽ nhanh có một người sư mẫu.”
“Két!!!” Xe đột nhiên dừng lại. Du tứ thiếu nghiêng đầu nhìn Tề Gia Mẫn một cái chứa đầy thâm ý.
Tề Gia Mẫn còn không kịp phản ứng thì xe đã khởi động lại. Nụ cười của Du tứ thiếu thu lại vài phần, lạnh đi một ít.
Tề Gia Mẫn: “?”
Người này biến hóa thật là quá nhanh!
Không biết hắn rốt cuộc là ý gì!
Cô nói: “Sư phụ tức giận a?”
Cô thật sâu hít một hơi, nói: “Tôi biết là mình không nên quản việc của anh, càng không nên không biết lớn nhỏ như vậy.”
Tề Gia Mẫn nghĩ hẳn là lời nói vừa rồi của mình có gì sai liền cân nhắc xin lỗi một chút.
Du tứ thiếu phát hiện Tề Gia Mẫn căn bản không biết vì sao hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, như có như không nhếch khóe miệng, nói: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Tề Gia Mẫn: “…Ồ!”
Xe nhanh chóng tới Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh, Tề Gia Mẫn ngoan ngoãn: “Tôi đi trước đây.”
Cô đẩy cửa xe ra, đang định bước xuống thì đột nhiên nghe Du tứ thiếu nói: “Gia Mẫn.”
Tề Gia Mẫn quay đầu lại. Du tứ thiếu xoay người lấy một cái hộp từ ghế sau lên, nói: “Cho cô.”
Tề Gia Mẫn: “Hả?”
Du tứ thiếu: “Bánh kem, rất ngọt.”
Tề Gia Mẫn nhận lấy, cười nói: “Sư phụ còn nói không coi tôi là con nít. Cảm ơn anh.”
Du tứ thiếu: “Bên trên hộp có ghi số điện thoại chỗ tôi dừng chân, nếu có chuyện gì thì tìm tôi.”
Tề Gia Mẫn nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi. Sư phụ đi thong thả.”
Du tứ thiếu gật đầu, xua xua tay. Tề Gia Mẫn xuống xe, đóng cửa lại rồi an tĩnh đứng ở bên đường. Chờ hắn đi rồi cô mới cầm bánh kem đi vào quán café. Bởi vì cô đi ra sau một chút nên anh ba Tề và Du Khanh đã đợi ở đây được một lúc.
Tề Gia Mẫn vừa vào cửa thì quản lí đã tới chào hỏi, dẫn cô tới chỗ anh ba Tề. Tề Gia Mẫn cười: “Sao hai người lại ngồi trong góc thế này.”
Anh ba Tề: “Không ngồi ở đây nhỡ người ta thấy thì sao?”
Tề Gia Mẫn nhướng mày hỏi: “Anh sợ ai thấy à? Không phải là ba mẹ đi?”
Anh ba Tề: “… Đúng vậy.”
Hắn nghĩ nghĩ, mở miệng: “Gia Mẫn, anh và Du Khanh tình đầu ý hợp. Chính là, em biết đấy, anh cả và anh hai đều chưa kết hôn, anh đột nhiên làm vậy chỉ sợ ba mẹ sẽ bóp chết anh mất. Em giúp anh nghĩ cách được không?”
Tề Gia Mẫn nhìn hắn, lại nhìn Du Khanh đang khẩn trương ở bên cạnh, nói: “Anh muốn nói là cái này?”
Anh ba Tề thành thật gật đầu: “Ừm.”
Tề Gia Mẫn: “Anh tin em không?”
“Đương nhiên tin!” Anh ba Tề dù có không tin ai thì cũng không thể không tin em gái nhà mình.
“Hiện tại anh đi nói với ba mẹ, họ nhất định sẽ vui vẻ lập tức đi tới nhà họ Du cầu hôn liền đó. Còn anh cả, anh hai, anh nghĩ cái gì đâu? Đến em kết hôn rồi bọn họ cũng có khi còn chưa có vợ đấy!”
Anh ba Tề & Du Khanh: “……”
Anh ba Tề vuốt mặt suy nghĩ một chút. Tuy rằng lời này có điểm khoa trương nhưng thật đúng là có đạo lý.
Rất có đạo lý.
Không nói đến anh cả Tề, chỉ tính riêng anh hai Tề… Ai mà dám gả cho hắn sợ là trên đầu có tận mấy cái thảo nguyên xanh sữa mát lành chứ không phải một. Đương nhiên, xét tính cách của anh hai Tề thì hẳn là hắn cũng không muốn kết hôn. Ngoài miệng hắn chẳng phải vẫn luôn thiền không vì một cây xanh mà từ bỏ cả rừng rậm hay sao?!
Cho nên, Tề Gia Phát kỳ thật cũng rất khó tưởng tượng cảnh anh hai của hắn kết hôn.
Nghĩ như vậy hắn liền cảm thấy bình thường lại phần nào, nói: “Vậy anh đây cứ tự tin nói với ba mẹ?”
Tề Gia Mẫn: “Nói đi, không có việc gì. Nếu là thập phần không yên tâm, em cũng có thể đi cùng anh. Có điều, em nghĩ chắc chắn ba mẹ sẽ rất cao hứng!”
Du Khanh nhẹ giọng nói chen vào: “Nhà họ Du sẽ mặc kệ chị.”
Cô ấy nghĩ có lẽ bọn họ cũng sẽ không để tâm trù bị hôn lễ, chỉ là không nói thẳng ra, chỉ đánh tiếng cho Tề Gia Mẫn và Tề Gia Phát một câu như vậy.
Tề Gia Mẫn cười: “Ba mẹ em không phải loại người ngại bần ái phú! Họ coi trọng nhân phẩm hơn tất thảy.”
Du Khanh thì thào: “Ừm.”
Cô ấy mím môi, rốt cuộc cũng nở một nụ cười.
Tề Gia Mẫn nhìn Du Khanh tươi cười, rốt cuộc không nhịn được, hỏi: “Hai người, như thế nào lại thông đồng ở bên nhau vậy?”
Tuy rằng dùng từ này nghe có vẻ không được tốt, nhưng mà vốn dĩ cũng không sai.
Du Khanh: “……”
Anh ba Tề gãi đầu, nói: “Bọn anh không thông đồng a.”
Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Trước kia bọn anh cũng không có kết giao.”
Thời gian Du Khanh và anh ba Tề quen biết kì thật cũng không lâu lắm, nhưng bởi vì học cùng khu, lại đều là sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp nên thường xuyên gặp được nhau. Cứ như vậy bọn họ liền có một chút tiếp xúc.
Lúc ấy, Du Khanh liền có thêm hảo cảm đối với anh ba Tề. Loại tình cảm này chưa chắc đã là “tôi thích cậu”, hay là “tôi muốn gả cho cậu”, mà chỉ đơn thuần là cảm thấy người này thực tốt.
Nhưng nếu như nói tiếp xúc nhiều nhất thì phải là khoảng thời gian trong nhà Du Khanh xảy ra chuyện.
Cô ấy thực sự không muốn nói cho Tề Gia Mẫn và Tiếu Hân biết. Không phải sợ bọn họ cười nhạo mà là thật sự cảm thấy quá mức mất mặt. Hơn nữa, lúc đó cô ấy cũng muốn giữ cho ba mình một chút thể diện. Liền một chút thể diện như vậy!
Nhưng cuối cùng ba cô ấy lại thành nhà cũ bốc cháy không thể vãn hồi.
Du Khanh đã bị anh ba Tề nhìn thấy khi khóc lóc tranh chấp cùng ba mình. Hắn cũng không phải là một người sẽ an ủi nữ nhân. Có điều đó chắc là trời xui đất khiến, bởi nếu như thật sự an ủi Du Khanh thì khả năng cô ấy không lập tức kiên cường đứng dậy như vậy được. Anh ba Tề không dỗ dành lại khiến Du Khanh có chút thoải mái, trong lòng lại có vài phần cảm động. Cô ấy hạ quyết tâm nhất định không để ba mình đem nữ nhân kia về nhà.
Dù sao anh ba Tề cũng đã thấy những chuyện đó nên Du Khanh liền không để bụng cái gì mà thể với diện nữa, sau lại nhờ hắn giúp đỡ.
Có đôi khi chính là như vậy, cùng nhau trải qua một điều gì đó mới nhận ra tình cảm dần lớn lên. Du Khanh lúc này phát hiện chính mình kì thật có điểm thích anh ba Tề. Tuy hắn vẫn là một bộ dáng “ta không biết gì hết”, “ta và ngươi là huynh đệ tốt” nhưng Du Khanh lại chủ động lên một ít.
Anh ba Tề tuy rằng là một thẳng nam không biết được người khác ý tứ loanh quanh lòng vòng, nhưng là đối với Du Khanh thẳng thắn truyền cầu như vậy hắn vẫn có thể nhận được.
Còn phải nói, loại việc theo đuổi này, có những người dành cả đời cũng không bắt được tinh túy, có những người lại có thể một kích liền thành công, mà Du Khanh chính là người thuộc vế sau. Cô ấy hiểu tính cách của Tề Gia Phát, cho nên cứ vậy trực tiếp biểu đạt cảm tình của mình. Đúng là như thế nên anh ba Tề mới tiếp thu được.
Đúng như anh cả Tề suy đoán, trải qua một hồi “tính kế” này tình cảm của hai người liền chuyển biến rất lớn. Nếu anh ba Tề vốn còn có chút “ngây thơ” nhưng chỉ cần một tràng ngoài ý muốn, hắn liền nhận ra được chính mình cũng thích Du Khanh.
Hắn lo lắng cho cô ấy, sợ cô ấy bị tổn thương, càng cảm thấy chính mình phải bảo hộ cô ấy thật tốt, không để cô ấy gặp phải chuyện hỗn loạn như vậy thêm một lần nào nữa.
Cho nên, Du Khanh cầu hôn, hắn liền không chút do dự mà đáp ứng.
Tề Gia Mẫn chống cằm nghe bọn họ nói. Không thể phủ nhận, anh ba Tề thật sự không phải người tình cảm. Liền tính là một hồi ôn nhu lưỡng tình tương duyệt như vậy mà nghe hắn kể lại thập phần đơn điệu, không có một chút kí©h thí©ɧ nào.
Nhưng Tề Gia Mẫn để ý biểu tình của Du Khanh liền phát hiện cô ấy thật sự rất cao hứng. Khi anh ba Tề kể chuyện, trên mặt cô ấy đều là ý cười, tràn đầy niềm vui. Như vậy thật sự rất tốt.
Cô nói: “Vậy em đây chờ uống rượu mừng của hai người.”
Kỳ thật, việc Tề Gia Mẫn mong chờ hôn lễ này không ít hơn so với hai đương sự là anh ba Tề và Du Khanh là bao. Với cô, bọn họ kết hôn chính là tương đương với cốt truyện thay đổi. Bất luận là sự tình gì thay đổi cốt truyện cũng đều khiến cho cô yên tâm vui mừng.
Anh ba Tề và Du Khanh cảm nhận được sự chân thành của Tề Gia Mẫn thì cũng chậm rãi thu hồi thấp thỏm cùng bất an. Đặc biệt là Du Khanh. Cô ấy biết là gia thế của mình không tồi nhưng lại chưa chắc đã là con dâu lí tưởng trong mắt người khác. Rốt cuộc thì tính cách của cô ấy cũng có nhiều chỗ khó ưa.
Lại còn nói, trong những tình huống quan trọng, sự lựa chọn của cô ấy quá sắc sảo.
Làm người cũng nên mềm dẻo, không nên cứng nhắc thẳng thừng quá, đạo lý này cô ấy hiểu rõ.
Chính là, cô ấy không thể thuyết phục được bản thân giống những nữ nhân khác, chỉ biết nghe theo lời trưởng bối, không có chính kiến của riêng mình. Cô ấy học hành nhiều năm như vậy không phải để trở thành một con rối vô dụng, cũng không phải để thêm một coi bài mặc cả chuyện kết hôn.
Đều không phải.
Con đường hiện tại chính là do cô ấy lựa chọn và cô ấy sẽ kiên định bước đi.
Anh ba Tề nắm tay Du Khanh đứng dậy, nói: “Anh đưa Du Khanh về, trở về nhà thì liền đi nói với ba mẹ.”
Tề Gia Mẫn gật đầu: “Đi thôi.”
Tuy rằng cô cũng rất tò mò, nhưng lại cảm thấy chuyện này vẫn nên là để anh ba Tề một mình đối mặt với ba mẹ thì tốt hơn.
“Kia, chúc hai người thuận lợi nha.”
“Cảm ơn!” Hai người động tác nhất trí nói lời cảm tạ.
Tề Gia Mẫn cũng cầm theo bánh kem đứng lên: “Em đi đối diện đi nhờ xe mấy anh về nhà.”
Du Khanh nhìn hộp bánh kem, nói: “Cái bánh kem này…”
Tề Gia Mẫn: “Làm sao vậy?”
Du Khanh ánh mắt hơi chớp động, cô ấy ngẩng đầu, hỏi nhỏ: “Em gặp qua tiểu thúc nhà chị à?”
Tề Gia Mẫn: “Như thế nào? Từ cái bánh kem này là có thể nhìn ra tới sao?”
Du Khanh mỉm cười, nói: “Đúng vậy, đây là tiểu thúc chị làm.”
Tề Gia Mẫn khϊếp sợ nhìn Du Khanh, có điểm không thể tin được. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua hộp bánh, lại ngẩng đầu, nói: “Thật hay giả vậy? Bánh này không phải mua sao?”
Trông đặc biệt tươm tất nha!
Du Khanh: “Không phải, tiểu thúc nhà chị thích nhất là làm bánh kem. Chú ấy có một cửa hàng nhỏ chuyên bán bánh kem luôn. Chỉ là tiểu thúc không quá hoan nghênh nhà chị đi tới nên chị cũng mới chỉ đến đó một lần. Siêu cấp sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Mỗi lần trở về, nếu có thời gian rảnh thì chú ấy đều làm bánh kem, có điều cũng không đem bán.”
Tề Gia Mẫn trăm triệu không nghĩ tới, sư phụ của cô còn có sở thích này.
Cô nói: “Quả thực là một sở thích không tồi. Vừa có thể tự mình vui vẻ, vừa có thể ban lộc ăn cho người khác. Lát về em phải cẩn thận nếm thử tay nghề của Du tứ thiếu lừng danh Thượng Hải mới được!”
Du Khanh nhìn Tề Gia Mẫn một cái thật sâu, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng cũng chỉ ngập ngừng khóe miệng. Mắt thấy Tề Gia Mẫn cầm hộp bánh đi vào cửa lớn Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh, anh ba Tề hỏi: “Vừa rồi, em muốn nói cái gì?”
Du Khanh cắn cắn môi, nói: “Em cảm thấy, tiểu thúc của em thích Gia Mẫn.”
Những lời này, cô ấy không thể nói cùng Tề Gia Mẫn được.
Kỳ thật, cô ấy cũng không nên nói với anh ba Tề, nhưng lại không muốn giấu giếm hắn, do dự một chút rốt cuộc vẫn nói ra. Cô ấy nhỏ giọng: “Tiểu thúc chưa bao giờ đem bánh kem mình làm cho người khác cả. Anh xem, chú ấy và Lục Minh Kỳ là bạn học nhiều năm, tình nghĩa anh em từ nhỏ đến lớn, nhưng hắn cũng chưa được thưởng thức qua một lần đâu! Cùng lắm thì cũng có một lần đến làm khách mới được ăn một khối. Nhưng mà tiểu thúc lại trực tiếp làm một cái bánh kem cho Gia Mẫn! Trong nhà, ngoại trừ ông bà nội em thì những người khác rất khó có thể nhận được bánh của tiểu thúc. Ngay cả ba em, nhị thúc, tam thúc cũng chỉ có tới sinh nhật mới được. Mà em, thì đương nhiên là chưa từng được nhận bao giờ!”
Du Khanh nói: “Anh nói, vậy thì Gia Mẫn có phải trường hợp đặc biệt hay không?”
Anh ba Tề vén tay áo: “Mẹ nó! Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Một ông già lại mơ tưởng cướp đi em gái anh!”
Du Khanh: “…”
Vấn đề là ở đây?
Cô ấy hít một hơi thật sâu, nói: “Cái đó đều là em suy đoán, cũng không phải nhất định là đúng trăm phần trăm. Anh đừng có làm xằng làm bậy nha! Một khi không phải như vậy thì mọi người đều sẽ xấu hổ. Hơn nữa, Gia Mẫn vẫn luôn có chủ kiến, chúng ta đừng nên xen vào thì hơn.”
Anh ba Tề: “Nhưng mà nếu như hắn thật sự có ý tứ với em gái thì phải làm sao bây giờ? Không được, anh phải nói chuyện với anh cả.”
Du Khanh, phục.
Có điều, cô ấy cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Mặc kệ là làm gì thì cũng nói với Gia Mẫn một câu. Đừng để em ấy không hay biết gì! Bằng không, em ấy nhất định sẽ rất tức giận.”
“Cái này anh biết.”
Anh ba Tề cảm thấy Du Khanh xem hắn là thằng ngốc, cười cười, nói: “Tuy rằng anh không bằng anh cả và anh hai nhưng cũng không phải là IQ thấp nhé!”
Du Khanh chưa từng tiếp xúc với anh cả Tề, với anh hai Tề thì cũng có gặp vài lần nhưng hình như không có chào hỏi qua.
Cô ấy nói: “Hai người đó như thế nào thì em không biết, nhưng trong lòng em anh vẫn luôn là người tốt nhất.”
Nhiệt tình, tích cực, không hề kém cạnh bất kì ai.
Cô ấy nói: “Tốt nhất của tốt nhất.”
Anh ba Tề bật cười: “Đây có phải hay không là trong mắt người tình hóa Tây Thì a?!”
Du Khanh: “Đúng vậy!”
Cả hai cùng cười.
Cười đủ rồi, Du Khanh nói: “Anh nói, tiểu thúc em tìm đến Gia Mẫn một hồi như vậy, hôn sự của chúng ta sẽ có gợn sóng gì chăng?”
Anh ba Tề: “Sẽ không. Nếu có thì Gia Mẫn đã nói rồi. Anh biết em gái mà. Nó không nói gì tức là không có vấn đề.”
Hai người đều nhẹ nhàng thở ra.
Xe điện dừng lại, khách nhân lên xuống. Du Khanh đứng từ xa nhìn thấy một chiếc xe kéo đi tới, cô ấy nói: “Là cô Phạm.”
Anh ba Tề: “Có lẽ là tìm em gái để đổi lại quần áo chăng? Hay là đi mua sắm? Cô Phạm là khách quen của cửa hàng nhà chúng ta.”
Còn đừng nói, anh ba Tề thật sự không đoán sai. Phạm Tiểu Vi lúc này đang ngồi trên xe kéo đi tới Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh để tìm Tề Gia Mẫn vì cô ấy phát hiện trong túi Tề Gia Mẫn có để ví tiền.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định đến đây đưa trả.
Xe kéo dừng ở trước cửa Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh, Phạm Tiểu Vi xuống xe. Chỉ là mới đi được vài bước thì liền có một bàn tay đặt lên vai của cô ấy: “Gia Mẫn.”
Phạm Tiểu Vi kinh ngạc quay đầu lại. Lúc này Tề Linh Hiền cũng rất kinh ngạc, ngượng ngùng thu tay lại: “Xin, xin lỗi tiểu thư, tôi nhận sai người.”
Ông ấy tưởng rằng Phạm Tiểu Vi chính là Tề Gia Mẫn, thật không ngờ là chỉ có quần áo tương tự. Tề Linh Hiền ngày càng xấu hổ, giải thích: “Cái áo khoác này của cô giống của cháu gái tôi như đúc, cho nên, tôi mới nhận nhầm. Thật sự không có ý mạo phạm đến cô đâu. Thực xin lỗi.”
Phạm Tiểu Vi hòa hoãn một chút, biết không phải là một lão dê xồm thì cũng yên tâm phần nào.
Cô ấy mỉm cười, nói: “Thật ra ngài không có nhận sai, áo này đúng là của Tề Gia Mẫn. Hai người chúng tôi đổi áo khoác cho nhau. Tôi là bạn của cô ấy, giảng viên Chấn Đán, Phạm Tiểu Vi. Rất hân hạnh.”
Tề Linh Hiền sửng sốt, nói: “Chào cô giáo Phạm.”